Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 209: Hắn sủng ái nhất ta

**Chương 209: Hắn sủng ái ta nhất**
Hai người men theo con đường nhỏ đi đến một con hẻm, ven đường có mấy quầy hàng bán đồ ăn vặt.
Lúc này người còn chưa đông, nhìn thấy hai người tới, các lão bản đều nhiệt tình chào mời.
Thần Vận ôn nhu hỏi: "Muốn ăn gì nào?"
Thanh Nịnh đảo mắt qua các quầy hàng, mím môi, sau đó có chút do dự nhìn về phía Thần Vận.
Hiển nhiên, đồ ăn ngon nhiều quá, thiếu nữ có chút mờ mịt, không biết nên chọn món nào.
"Hay là thế này, muội ngồi trước ở hàng xiên que này đi, gọi một chút đồ ăn, sau đó ta đi mua cho muội một chút đồ khác, mỗi thứ đều nếm thử một ít, thấy sao?"
"A? Còn có thể như vậy sao?" Thiếu nữ không hay lui tới những phố quà vặt kiểu này, không biết ở đây còn có thể làm như vậy.
Lão bản cửa hàng xiên que cười nói xen vào: "Tiểu cô nương, được chứ, muội cứ ngồi ở đây trước, muốn ăn gì thì gọi một tiếng, lát nữa sẽ có người mang tới cho muội."
"Tiện thể vậy, ta ở đây chờ."
Thiếu nữ nhìn xiên que trước mặt, nuốt nước miếng.
Xiên que phương bắc và xiên que lạnh phương nam có điểm giống nhau, nhưng lại có điểm khác biệt, đặc điểm lớn nhất của nó chính là luôn giữ ở trạng thái ấm nóng.
Thông thường, trên một chiếc xe đẩy sẽ đặt một chiếc bàn thép dài hai mét, chiếc bàn này được chia thành mười ô nhỏ. Trong mỗi ô nhỏ đều bày biện chỉnh tề các loại nguyên liệu nấu ăn đã được xiên bằng tăm tre.
"Tiểu cô nương, ở đây có thể pha chế đồ chấm theo khẩu vị cá nhân, muốn ăn gì thì tự lấy là được."
"A, cảm ơn lão bản."
Thanh Nịnh cầm hai bát nhỏ, pha hai bát đồ chấm, cố ý ở phần của Thần Vận, cho ít ớt một chút.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong ô nhỏ, thiếu nữ lấy trước một xâu viên thuốc, cẩn thận lấy ra khỏi tăm tre đặt vào trong bát.
Cắn một miếng, nước sốt lan tỏa.
"Hô ~ nóng quá."
Thần Vận cầm một bắp ngô nướng và một ly nước trái cây trở về: "Ăn từ từ thôi, có gì đâu mà vội."
Cầm khăn giấy lau mỡ dính ở khóe miệng thiếu nữ, sau đó đặt ly nước trái cây kề vào miệng nàng.
Thanh Nịnh hớp một ngụm lớn: "Hô, được cứu rồi, huynh mau nếm thử cái này đi, thơm lắm."
Thiếu nữ đưa một viên thuốc đã tẩm đầy nước sốt qua.
"Ân, quả thật không tệ, ngon lắm." Thần Vận cắn một miếng, tán dương.
Đặt bắp ngô nướng vào tay thiếu nữ: "Cái này nghe đã thấy thơm, chắc là muội sẽ thích, ăn ít cay thôi nhé, không sẽ đau bụng đấy."
Thiếu nữ nhìn nước ớt nổi lơ lửng trong bát, vội vàng dùng đũa khuấy một chút, màu đỏ được giấu trong tương vừng.
Sau đó, mười phần ngoan ngoãn nói: "Yên tâm đi, xiên que cay kia ta không có lấy cái nào cả, rất nghe lời."
Như vậy không tính là lừa người, ta xác thực không có lấy xiên que cay.
Đúng vậy, chính là như vậy, gia vị trong bát không tính.
Thiếu nữ tự an ủi mình, cắn một miếng bắp ngô: "Ngô! ~ Ngon quá, cái này mang về cho tỷ tỷ một bắp đi, phụ nữ mang thai chắc cũng có thể ăn."
Thần Vận nhắc nhở: "Đừng có quên là nói tiện đường mua về, không là hai chúng ta sẽ bị mắng c·hết."
"Biết rồi."
Thần Vận quay đầu hô: "Lão bản, cho thêm hai bắp ngô nướng nữa."
"Được rồi, mang qua ngay, ở đây còn có khoai lang nướng, muốn nếm thử không, mềm dẻo thơm ngọt, ngon lắm." Lão bản quầy ngô nhiệt tình giới thiệu.
Không đợi Thần Vận lên tiếng, thiếu nữ túm một chút góc áo của hắn.
Được rồi, hiểu ngay trong một giây.
"Lão bản, phiền mang cho cái khoai lang nướng."
"Được rồi."
Thiếu nữ vui vẻ cười, chờ Thần Vận ăn cơm là một lựa chọn chính xác.
Lão bản xiên que là một đại di hơn 50 tuổi, nhìn hai người thân mật, có chút ngưỡng mộ hỏi: "Tiểu hỏa tử, đây là bạn gái của cậu à?"
Thiếu nữ nghe vậy, suýt chút nữa cắn phải lưỡi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu.
A di này sao cái gì cũng nói vậy, nói...... nghe cũng thật dễ chịu.
Biết nói thì ngươi nói nhiều thêm chút đi, 'bạn gái' gì đó nghe cũng được đấy chứ.
Thần Vận nhìn phản ứng của thiếu nữ, cười cười không có phủ nhận.
Lão bản bán bánh tráng nướng bên cạnh phụ họa nói: "Thật đúng là trai tài gái sắc, nhìn mà thấy vui lây."
Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Bánh tráng nướng nhà bác có ngon không?"
"Hả? Ngon, đương nhiên là ngon rồi."
"Cho cháu một....... không, cho hai phần."
Lão bản đã biết nói chuyện như vậy khẳng định làm đồ vật cũng rất ngon, thiếu nữ đã đưa ra phán đoán rất chuẩn xác.
"Các người không nói thì thôi, hai người này trông thật xứng đôi."
"Nhà ngươi bán gì?"
"Nhà ta bán mực nướng."
Trong hai mắt thiếu nữ đều ánh lên ý cười: "Nhà bác khẳng định cũng không tệ, cho hai xiên."
"Tiểu hỏa tử, sau này cậu phải đối xử tốt với tiểu cô nương này một chút, nhìn ánh mắt của con bé là biết thích cậu nhiều lắm."
"Nhà ngươi bán gì, à, bán mì xào, cho một phần."
"Hai người các ngươi chắc chắn trăm năm hạnh phúc, sau này......"
Nhất thời, bầu không khí phố quà vặt trở nên náo nhiệt, các lão bản đều xúm lại đây nhìn hai người.
Một phần vì nhan sắc của hai người xác thực rất cao, đặc biệt là thiếu nữ, bây giờ hoàn toàn là bộ dáng của một tiểu tức phụ quản việc nhà, trông vừa ngây thơ lại vừa động lòng người.
Mặt khác, là vì nàng thật sự mua đồ, mới một lát mà đã bán được gần bằng doanh thu cả ngày.
Thần Vận nhìn đồ ăn dần dần chất đầy trước mắt, cũng không có ngăn cản, chỉ là ánh mắt đong đầy ý cười nhìn thiếu nữ đang vô cùng vui vẻ.
Lúc hai người rời khỏi phố quà vặt, Thanh Nịnh nhìn đồ đạc mang theo trong tay, có chút buồn rầu.
Vậy phải làm sao bây giờ, sau khi trở về tỷ tỷ không nỡ mắng c·hết ta chứ, tại đám lão bản kia cả, nói chuyện ai cũng dễ nghe, cứ như bị bọn họ dắt mũi.
Bất quá vẫn là rất muốn nghe, làm sao đây.
Còn có Thần Vận nữa, cũng không biết ngăn ta lại chút, chỉ biết đứng đó cười, phiền c·hết.
Thanh Nịnh dừng bước, túm lấy góc áo của Thần Vận.
Thần Vận ôn nhu hỏi: "Sao vậy?"
Thiếu nữ chỉ vào hai túi ni lông đựng đầy ắp quà vặt: "Cái này làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao?"
"Ai nha, huynh còn giả ngu, về nhà tỷ tỷ chắc chắn sẽ tức giận." Thiếu nữ sốt ruột giậm chân.
"Vậy biết làm sao, cái này đều là muội gọi cả mà, ta có gọi phần nào đâu." Đáng yêu như vậy thiếu nữ, không trêu chọc một chút không phải là đáng tiếc sao.
"Huynh...... huynh, huynh đúng là người x·ấ·u." Thiếu nữ nghĩ nửa ngày, mới nói ra được câu tàn nhẫn nhất.
Thần Vận bật cười thành tiếng, quả nhiên Thanh Nịnh lúc tức giận cũng đáng yêu như vậy.
"Huynh còn cười, mau nghĩ cách đi, không hôm nay huynh đừng có về nhà, ở lại cùng ta ngồi xổm bên đường ăn hết đống này rồi hãy về."
"Được được, đừng giận mà."
Thần Vận cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ, thật mềm, xúc cảm quả nhiên vẫn tốt như vậy.
"Hay là thế này, cứ nói với Thanh Tuyết là ta phải làm việc đến khuya, những thứ này đều là ta mua để ăn khuya, như vậy nàng sẽ không tức giận."
Thiếu nữ chớp chớp mắt to, nói như vậy hình như không có vấn đề, hơn nữa ban đêm còn có thể vụng trộm cùng Thần Vận ăn thêm chút, lại có thể ở cùng hắn làm việc, hình như cũng tốt đấy chứ.
Kế hoạch thông qua.
Cứ làm vậy đi.
Vẫn là Thần Vận có nhiều cách, hắn là người sủng ái ta nhất.
Thiếu nữ mặt mày hớn hở gật đầu.
(PS: Giá trị quà tặng đã đạt 300, một lát nữa sẽ đăng thêm một chương.
Đặc biệt cảm tạ độc giả đại đại “Trái Bưởi Quả Mận” đã khen thưởng 'Bạo Càng Vung Hoa' cùng 'Nhân Vật Triệu Hoán', không thể báo đáp, ngày mai sẽ tiếp tục đăng thêm.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận