Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 536: Sẽ trang nam nhân có đường ăn

**Chương 536: Nam nhân biết làm nũng thì có đường ăn**
Sau khi hôn lễ kết thúc, Thần Vận uống khá nhiều rượu.
Không uống không được, người nhà họ Sở giống như đã bàn bạc từ trước, thay phiên nhau đến mời rượu.
Uống với một người, chẳng lẽ những người tiếp theo lại có thể không uống sao?
Hắn thật sự hoài nghi hôm nay mình đến đây là để đỡ rượu thay cho Sở Tân Văn.
Tân lang trông có vẻ hoạt bát, nhưng sau đó sẽ rất khó chịu.
Thần Vận sau khi đi vệ sinh, chậm rãi đi ra ngoài khách sạn.
Hai chị em cùng La Trúc, còn có Ninh Tình Họa ở cùng một chỗ, không cần hắn phải lo lắng gì.
Hắn đây cũng là mượn cớ đi tiểu để ra ngoài tránh một chút.
Vừa châm một điếu thuốc, liền thấy một bóng hình quen thuộc trong góc khuất đang gọi điện thoại.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, qua mấy ngày nữa con sẽ dẫn con dâu về cho mẹ."
"Đúng vậy, lần này nhất định không lừa mẹ, lừa mẹ con... Con không phải là người."
"Mẹ, mẹ đừng mắng con, con không có ý đó, con nào dám vũ nhục mẹ và cha, đây không phải..."
"Tút tút tút..."
Điện thoại bị cúp máy.
Đàm Trọng vẻ mặt ủ rũ xoay người.
"Chuyện này là sao a, haizz... A ~~~"
"Ngươi la cái gì vậy, dọa ta giật mình." Thần Vận bịt tai lùi về sau.
"Thần tổng, người dọa người, dọa c·hết người đấy, anh đến từ lúc nào vậy?"
"À, lúc cậu thề thốt ấy."
"Tôi..."
Thần Vận lấy bao thuốc lá ném qua: "Đừng có như oán phụ, làm một điếu đi."
Hai người ngồi trên ghế dài ở khách sạn, Thần Vận hỏi: "Cậu có bạn gái chưa?"
"Chưa ạ."
"Tôi nghe nói có rất nhiều cô nương theo đuổi cậu, không có ai vừa ý, hay là cậu..."
Đàm Trọng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức tức giận nói: "Tôi 'chuẩn' nhé, tôi rất 'chuẩn'."
Đối mặt với vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, cho dù đối phương có là ông chủ, cũng phải làm cho ra lẽ.
"Ha ha, cậu kích động làm gì, cứ cảm thấy đang che giấu cái gì đó."
"Thần tổng, anh đừng trêu chọc tôi nữa, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Cậu nói đi."
Đàm Trọng nghiêm mặt nói: "Anh nói xem, vì sao con người ta nhất định phải kết hôn?"
Thần Vận suy nghĩ một lúc.
"Thật ra thì không nhất thiết phải kết hôn."
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, cho dù kết hôn cũng không cần phải gấp gáp như vậy, chưa có đủ cơ sở vật chất, lấy gì cho người ta một mái ấm an tâm chứ."
Đàm Trọng cảm thấy tìm được tri kỷ.
"Có điều, khi cậu thấy vạn nhà lên đèn, bạn bè xung quanh thảo luận kinh nghiệm nuôi con, trong trung tâm thương mại cả nhà ngồi đó vui vẻ, cậu có thể nhịn được mà không chua xót là được."
"Tôi..."
Đàm Trọng há to miệng, không tìm ra lý do phản bác.
Có lẽ bây giờ hắn không quan tâm đến những cảnh tượng này, thậm chí sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng mấy năm sau, mười mấy năm sau...
Việc này có thể sẽ trở thành một cái gai đâm vào tim hắn.
"Tôi hiểu rồi, đa tạ Thần tổng."
Nhìn bóng lưng Đàm Trọng rời đi, Thần Vận lắc đầu.
Ngươi hiểu rồi sao?
Không, ngươi không hiểu.
Ngươi chỉ là nhìn thấy một hình tượng mà ta muốn tạo ra cho ngươi thấy mà thôi.
Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt.
Còn có một sự thật rất thực tế mà Thần Vận chưa nói cho hắn biết.
Nếu sau khi kết hôn, trong nhà tứ bề báo hiệu bất ổn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng, một mình ngươi ngồi trong xe h·út t·huốc, vì khoản vay vĩnh viễn không trả hết mà lo lắng, căn nhà gần trong gang tấc nhưng lại cách ngươi rất xa, thì ngươi đừng hối hận là được.
Nhưng những lời này, Thần Vận cuối cùng vẫn không nói ra.
Dù sao cũng nên cho một người chưa hoàn toàn thất vọng về tình yêu một tia hy vọng.
Chuyện gì cũng nên tự mình trải nghiệm, cuộc sống của mỗi người đều có quỹ đạo khác nhau, nghe người khác nói cũng vô ích.
Lúc này, Sở Sơn đi tới nhìn thấy Thần Vận.
"Đại chất tử, sao cháu lại chạy ra đây, ta còn đang tìm cháu, mau quay lại uống rượu với ta."
"Cháu..."
Thần Vận bất đắc dĩ đứng lên.
Mấy người này đúng là để mắt đến mình, thế này thì uống đến bao giờ mới xong.
May mà tửu lượng của hắn không tệ, nếu không giờ này đã phải xuống gầm bàn tìm hắn rồi.
...
Thần Vận rời khỏi khách sạn đã là xế chiều, hai chị em hai bên đỡ lấy hắn.
Hắn quay đầu về phía người nhà họ Sở khoát tay: "Thúc... Thúc, cháu về trước đây, có thời gian... Chúng ta lại uống."
"Được được, mau về đi thôi."
Nhìn bóng dáng xiêu vẹo rời đi của hắn, Sở Sơn có chút áy náy.
"Hình như để nó uống nhiều quá rồi."
Mẹ Sở trừng mắt liếc hắn một cái: "Anh còn biết cơ đấy, lần đầu tiên tôi nghe nói người đến tham gia hôn lễ lại uống nhiều rượu như vậy."
Sở Sơn sờ đầu, cười hắc hắc nói: "Không phải vui quá sao, người ta bỏ tiền bỏ công giúp chúng ta nhiều như vậy, nên tôi mới nghĩ... Thôi, lần sau chú ý."
Sở Tân Văn nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của hai ông bà, bĩu môi.
Uống nhiều?
Sao có thể.
Tửu lượng của lão già Thần Vận kia, thật đúng là được Thần Hàn Lâm chân truyền, cái loại tiệc nhỏ này có thêm một đợt nữa, hắn cũng không say nổi.
Rõ ràng là giả vờ, ta cũng ngại không muốn vạch trần hắn.
Đàm Trọng nhìn ra vẻ mặt khác thường của hắn, ghé lại.
"Thần tổng thật sự uống nhiều rồi sao?"
"A ~" Sở Tân Văn cười lạnh một tiếng: "Đây là trọng điểm sao?"
"Hả? Không phải sao?"
"Chưa từng nghe qua câu 'nam nhân ba phần say, diễn cho em rơi lệ' sao?"
Đàm Trọng không hiểu rõ: "Có ý gì?"
"Chờ cậu kết hôn sẽ hiểu, cậu còn nhỏ."
"Tôi..."
Lúc này, Thẩm Khê Nguyệt từ cổng đi ra, Sở Tân Văn lập tức quay đầu bước chân không vững đi về phía nàng.
"Sao lại có hai... Tiểu sư tỷ, trông còn rất xinh đẹp."
"Làm gì có hai, có phải uống nhiều rồi không, có đau đầu không?"
"Ừm, đau c·hết mất."
"Vào trong trước đi, em xoa đầu cho anh."
"Được, tiểu sư tỷ là tốt nhất."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đàm Trọng, Sở Tân Văn ném tới một ánh mắt đầy ẩn ý.
Hiểu rồi chứ?
Mấy trò này đều học từ lão già Thần Vận kia.
Đàm Trọng hơi ngạc nhiên gật đầu.
Đại sư, ta ngộ rồi.
Một đám người từ trong khách sạn đi ra, nhìn thấy Đàm Trọng liền hô: "Đàm tổng, đi thôi, trận tiếp theo, em gái ta đã liên hệ xong rồi."
Đàm Trọng lập tức che mặt.
Mẹ kiếp, đám bạn gì thế này?
Ngươi nhìn người ta uống say kìa, không có vợ dìu, thì cũng có vợ trẻ xinh đẹp ở bên.
Ngươi nhìn lại đám bạn xấu của ta xem.
Uống say vào liền rủ rê mấy cô em làm dịch vụ trong KTV kiểm tra.
Ngươi rủ một lần thì thôi đi, người ta đã làm công việc này thì chắc chắn sẽ đi.
Vậy mà có tháng đi tận tám lần, không bỏ sót lần nào, lần nào cũng lý do đó, đến cả người cũng không đổi.
Dù có quyên tiền cũng phải đổi người chứ.
Lúc này mới thể hiện rõ tấm lòng của ngươi chứ.
Chuyện quái gì thế này.
"Đàm tổng? Nghĩ gì vậy, cậu có đi không?"
"Tôi..."
"Đi."
"Đi thôi."
Đàm Trọng nghiến răng lên xe.
Vừa mới học được chiêu mới từ chỗ Sở Tân Văn, cơ hội thực hành đã tới rồi.
Chỉ là hắn có thể đã quên mất một điều, chiêu này chỉ có tác dụng với vợ thôi.
Còn ngươi dùng với mấy cô em làm dịch vụ...
Ha ha!
Thế thì đúng là tìm tới tổ sư gia rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận