Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 609: Chờ một chút, cửa đóng lại lại đánh

**Chương 609: Chờ một chút, cửa đóng lại rồi đánh**
Thanh Nịnh nhìn người ở cổng, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không hề có ý phản bác.
Loại lời này đối với nàng mà nói, thật sự là không đau không ngứa.
Dù sao lát nữa lão công sẽ vả mặt bọn hắn, ai đau thì người đó biết.
Lúc mới bắt đầu xem trực tiếp, Thanh Nịnh còn có chút hồi hộp.
Mở màn hình, tìm khung chat với Thần Vận, bên trong không có tin nhắn mới gửi đến.
Bên phía tỷ tỷ cũng giống như vậy.
Nhìn khóe miệng Thần Vận trong livestream khẽ nhếch lên, nàng hoàn toàn yên tâm.
Có thể người khác không biết, nhưng nàng biết, đây rõ ràng là biểu lộ của việc tính kế người khác.
Hắn có thể chịu thiệt?
Ta nhổ vào a!
Đến c·h·ế·t chắc cũng không nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Nếu quả thật nghiêm trọng như thảo luận trong livestream, Thần Vận khẳng định sẽ an bài hai tỷ muội chạy trốn đầu tiên, sao có thể không nói cho các nàng biết.
Cho nên, nàng căn bản không lo lắng.
Tần Hiểu Hiểu mắng người kia: "Tôn Nhân, ngươi đến toán học xã chúng ta làm gì? A, ta quên mất, câu lạc bộ văn học đã bị hủy bỏ, ngươi không có chỗ nào để đi, bất quá rất tiếc, chỗ này của chúng ta không thu nhận kẻ ngu xuẩn."
Giang Ly bị dọa sợ đến mức rụt cổ lại.
Thì ra đây mới là sức công kích chân chính của bạn gái.
Cứ tưởng rằng bình thường đối với mình dùng ngôn ngữ nghệ thuật đã là đỉnh cao của nàng.
Kết quả......
Đây chẳng qua là gợn sóng ở bụng.
Nói cách khác, thật sự chỉ là làm nũng mà thôi.
Đây mới là thực lực chân chính của nàng.
Một câu có thể làm cho Tôn Nhân p·h·á phòng ba lần.
Không phụ sự kỳ vọng, Tôn Nhân trực tiếp vứt bỏ dáng vẻ.
"Các ngươi cuồng cái gì, không phải là ỷ vào có Thanh Nịnh sao, hiện tại bạn trai nàng xảy ra chuyện, nàng còn có thể tốt sao?"
"Nói không chừng, nàng còn là đồng lõa trong chuyện này, đây chính là mấy trăm mạng người, nhà các ngươi làm sao có thể nhẫn tâm như vậy."
"Bất kể thế nào, Thanh Nịnh khẳng định sẽ bị nghỉ học, toán học xã các ngươi cứ đợi đến lúc xong đời đi."
Thanh Nịnh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Nhân, trong ánh mắt tràn đầy băng lãnh.
Nàng đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian trước kia, hình như chính mình cũng bị vu hãm như vậy.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là bắt đầu, theo sát phía sau chính là bắt nạt.
Những đồng học không biết chuyện gì xảy ra cũng sẽ hùa theo.
Ăn dưa thì ăn dưa, tung tin đồn nhảm thì tung tin đồn nhảm.
Nghĩ lại còn thấy rất buồn cười, vốn dĩ hai người có quan hệ không tốt, có thể liền bởi vì chính mình mà thành một đề tài, khiến hai người có tiếng nói chung, thậm chí còn có cảm giác gặp nhau hận muộn.
Về sau, Thần Vận xuất hiện, giải quyết tất cả phiền phức, cứu mình ra khỏi hoàn cảnh bị bắt nạt.
Hiện tại hình như còn nghiêm trọng hơn so với lúc đó.
Trực tiếp coi mạng người như cỏ rác, t·h·a·m ô, nhận hối lộ, chụp cho cái mũ đồng lõa.
Nhưng bây giờ......
Thần Vận không ở bên cạnh.
Hình như không có ai có thể giúp nàng.
Tôn Nhân cười lạnh, tiếp tục nói: "Thanh Nịnh, hiện tại có biết sợ cũng vô dụng, ngươi cứ chờ...... Ai u, 'ngọa tào'."
Không đợi hắn nói xong, trực tiếp bị đạp bay ra ngoài.
Giang Ly tiến lên, một cước đá vào bụng hắn, sau đó cầm băng ghế bên cạnh lên muốn đập xuống.
Trương t·h·i·ê·n lúc này cũng kịp phản ứng, cũng vọt tới.
Vừa chạy vừa hô: "Đừng đánh, như vậy không được."
Tôn Nhân nghe thấy có người ngăn cản, vội vàng đứng lên lui về phía sau.
Nghiêm nghị hô: "Giang Ly, ngươi dám đánh ta, ta cho ngươi biết......"
"Ta đi đóng cửa lại trước, tránh để hắn chạy mất."
Ngay lúc Trương t·h·i·ê·n đóng cửa lại, nhìn thấy Ôn Bác Thư đang thò đầu vào nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt một chút.
Vẫn phải nói Ôn giáo sư kinh nghiệm phong phú, phản ứng nhanh.
Lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Hôm nay thời tiết tốt a, vạn dặm không mây, ân, rất tốt."
Trương t·h·i·ê·n lập tức phản ứng kịp, khóa trái cửa lại.
Đợi đến lúc hắn quay người lại muốn động thủ, p·h·át hiện đã không còn chỗ.
Trong phòng, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, đều vây quanh Tôn Nhân.
"Ngươi chậm một chút, tay nữ sinh non, đánh như vậy sẽ đau, cho ngươi cây lau nhà."
"'Ngọa tào', Giang Ly, đừng đánh vào đầu, hắn đã sưng giống như đầu heo rồi."
"Xong rồi xong rồi, hình như người này t·è ra quần, làm bẩn cả sàn rồi."
Trương t·h·i·ê·n vất vả lắm mới mở được đám người, chen vào, mặc kệ là đầu hay là mông, cứ đánh cho đã rồi tính.
Mấy phút sau, cửa được mở ra.
Ôn Bác Thư đi đến, Dương Khải An theo sát phía sau.
"Làm gì thế hả, kêu la ầm ĩ."
"Lão sư đến rồi."
Những người kia lập tức giải tán, để lại Tôn Nhân đang ngất ở đó.
Dương Khải An nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, quay đầu nói: "Ôn giáo sư, ta đưa người này đến bệnh viện."
"Ân, vậy làm phiền ngươi."
Dương Khải An đầu tiên là đi đến trước mặt Thanh Nịnh.
"Tiểu thư, lão bản dặn ta nói với cô, buổi tối chờ hắn về ăn cơm."
"Ân, biết rồi."
Trong con ngươi của thiếu nữ lộ ra một vòng chờ mong.
Quả nhiên, hắn không làm ta thất vọng.
Cho dù hắn không ở bên cạnh, vẫn sẽ có người bởi vì hắn mà giúp ta.
Không còn giống như trước kia, xung quanh không có lấy một người bạn.
Dương Khải An nhìn những người trong toán học xã, cười nói: "Các vị đồng học, vừa rồi vất vả rồi, bất kể người này thương nặng bao nhiêu, đều không liên quan đến các ngươi, mọi người yên tâm."
Không thể để người ta giúp Thanh Nịnh, cuối cùng lại khiến cho bọn hắn phải lo sợ.
Dương Khải An tiếp tục nói: "Lão bản của chúng ta vừa dặn dò, về sau, mỗi buổi chiều, đồ ngọt của toán học xã đều sẽ được đưa đến đúng giờ, nếu có buổi họp nào không qua được, sẽ đưa đến ký túc xá của các ngươi."
"Oa, Thần Vận ca hào phóng quá, mỗi ngày đều có thể ăn đồ ngon."
"Vẫn là Thanh Nịnh có mắt nhìn, tìm được một người bạn trai tốt như vậy."
"Chắc không có câu lạc bộ nào có phúc lợi như vậy, thế mà còn có thể đưa đến tận phòng ngủ."
Ôn Bác Thư nhìn Dương Khải An mang theo Tôn Nhân rời khỏi phòng học, trong lòng cảm thán.
Cũng may mình đến sớm, không thì Tôn Nhân này thật sự không biết kết cục sẽ thế nào.
Hắn cũng đã xem trực tiếp, nhưng đối với nhân phẩm của Thần Vận, căn bản không có chút hoài nghi.
Về phần tình cảnh, lại càng không cần lo lắng.
Thần Vận kia, giảo hoạt như vậy, sao có thể chịu thiệt.
Đến toán học xã chỉ là sợ Thanh Nịnh lo lắng, định đến xem một chút.
Kết quả, lúc lên lầu thì thấy Dương Khải An đứng ở cửa ra vào, đặt tay ở vị trí bên hông, lộ ra một nửa chủy thủ sáng loáng.
Hắn nhận ra mấy người hộ vệ thường xuyên đi theo Thanh Nịnh, vội vàng kéo Dương Khải An lại, không để cho hắn đi vào.
Hỏi qua mới biết được, Tôn Nhân ở bên trong giở trò.
Hắn suy nghĩ định vào ngăn cản, đúng lúc đụng phải Trương t·h·i·ê·n đến đóng cửa.
Lần này thì tốt rồi, có thể xả giận.
Chờ đám học sinh này đánh không sai biệt lắm, hắn mới cùng Dương Khải An đi vào.
Ôn Bác Thư đi đến trước mặt Thanh Nịnh nhìn một chút, hình như không có việc gì.
Nha đầu này một chút lo lắng cũng không có.
"Lão sư, ngài ngồi đi."
Thanh Nịnh đứng dậy nhường chỗ cho hắn.
"Không cần phiền phức như vậy, nhìn ngươi không có việc gì là ta yên tâm rồi."
"Ân, Thần Vận nói buổi tối về cùng ăn cơm."
Ôn Bác Thư cười, gật đầu.
Có thể giải quyết nhanh như vậy, xem ra Tống Lương Cát kia đã rơi vào cái hố mà Thần Vận đào sẵn.
Quả nhiên giống Thần Hàn Lâm, xấu tính y như nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận