Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 225: Cái này toàn gia đều là người tốt a

**Chương 225: Cả nhà này đều là người tốt a**
Thanh Nịnh tiếp tục nói: "Trong hai tháng ra ngoài này, ngài sẽ không hạn chế tự do của ta chứ?"
"Ta còn tưởng rằng việc gì ghê gớm, việc này ta có thể cam đoan. Ban ngày chỉ cần ở bên cạnh ta là được, ban đêm là thời gian tự do hoạt động. Các ngươi ở độ tuổi này, ta có thể hiểu, kỳ thi vừa kết thúc, cũng nên có chút thời gian thư giãn, chơi đùa thoải mái."
"Vậy ta yên tâm rồi. Còn nữa, ta có một người bạn học cũng muốn dự thi trường của ngài, bất quá ngài yên tâm, điểm số hẳn là đủ."
Ôn Bác Thư hai mắt tỏa sáng, còn có chuyện tốt như vậy? Nếu là bạn học của Thanh Nịnh, hẳn là sẽ không quá kém. Hôm nay xem như đến tìm được bảo vật, đây coi như là mua một tặng một đi.
Hiện tại, hắn đối với Thanh Nịnh đã có loại tin tưởng đặc biệt.
"Bạn học của ngươi bao nhiêu điểm, quan hệ với ngươi thế nào?"
"632 điểm, quan hệ à!" Thanh Nịnh trầm tư một chút, sau đó nói: "Chúng ta cùng nhau ba năm ngồi cùng bàn, cũng là bạn thân nhất của ta."
"Thành tích vừa qua điểm trúng tuyển, bất quá nếu có ưu thế ở địa phương, cũng không có vấn đề, ngươi có thể trực tiếp bảo nàng ghi danh."
Thanh Nịnh lắc đầu, sau đó cẩn thận từng chút một hỏi: "Ta muốn nói là, lần nghiên cứu thảo luận này có thể mang theo nàng không?"
Nhìn thấy Ôn Bác Thư sững sờ, nàng vội vàng giải thích: "Ôn thúc thúc, nàng rất thông minh, chỉ là điểm số môn toán hơi kém một chút, có nhiều chỗ còn mạnh hơn ta không ít, ngài suy tính một chút, nếu như không được......"
Không đợi nàng nói xong, Ôn Bác Thư vội vàng cắt ngang: "Phía sau ngươi đừng nói vội, để ta suy nghĩ một chút."
Hắn thật sự sợ Thanh Nịnh lại nói một câu kiểu như, nàng không đi ta cũng không đi, vậy thì phiền phức.
Thực ra, danh sách người tham gia hội thảo lần này đã sớm được quyết định, chủ yếu đều là một vài nghiên cứu sinh tiến sĩ hoặc là thạc sĩ. Thêm một Thanh Nịnh vào, lý do rất đầy đủ, dù sao điểm số ở đây, người khác không nói được gì, nhưng bạn học này của nàng thì không có cách nào nói.
Thần Hàn Lâm nhìn ra được sự khó xử của hắn, cười khẩy một tiếng nói: "Ta nói lão già nhà ngươi sao không biết đủ, có hạt giống tốt đưa đến trước mặt ngươi, ngươi ngược lại do dự? Ta nói cho ngươi biết, tiểu cô nương kia ta đã gặp qua rất nhiều lần, nhân phẩm ta dám đảm bảo tuyệt đối không có vấn đề."
Ôn Bác Thư có chút dao động, câu nói sau cùng của lão gia tử đã đánh trúng tâm tư của hắn. Dạy y, truyền thụ cho học trò, thiên phú là một phần, nhưng mấu chốt vẫn là nhân phẩm. Nếu như thu nhận một kẻ vô đức, thanh danh cả đời tích góp của mình có thể sẽ sụp đổ trong chốc lát.
Thanh Nịnh nhẹ giọng nói: "Lão sư, ta cũng biết chuyện này rất khó cho người ta, không bằng thì thôi."
Tiếng "lão sư" này gọi vào lòng Ôn Bác Thư làm hắn sướng rơn, đây không chỉ là sự thay đổi trong xưng hô, mà còn đại diện cho việc thiếu nữ đã hoàn toàn chấp nhận hắn.
Có lẽ Ôn Bác Thư chính mình cũng không ý thức được, từ đầu đến cuối đều bị người nhà này dắt mũi. Với thân phận của hắn, việc thu nhận một đồ đệ sao phải hạ mình như thế? Nếu như người ngoài biết tin tức này, không biết có bao nhiêu người chen vỡ đầu muốn làm đồ đệ của hắn.
"Như vậy đi, Thanh Nịnh, tiếng lão sư này của ngươi ta không thể không nhận. Ngày mai ta còn tới, mang cho ngươi vài thứ, thuận tiện xem bạn học của ngươi thế nào. Nếu như được, ta sẽ cân nhắc đem nàng theo bên mình."
Thanh Nịnh không ngờ Ôn Bác Thư lại dễ nói chuyện như vậy: "Lão sư, vậy làm phiền ngài rồi, ngày mai còn phải đi một chuyến nữa."
"Không có gì đáng ngại, sự tình đã định, ta về đây."
Nói xong, Ôn Bác Thư đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Thần Vận vẫn luôn ở phía sau: "Đại chất tử, chuyện ngày hôm nay phải cảm tạ ngươi, sau này nếu có việc cần đến ta, cứ trực tiếp đến tìm ta."
"Ôn thúc nhi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, lời này khách khí quá."
Ôn Bác Thư cười ha ha: "Câu này nói rất hay."
Hắn vẫy tay với người một nhà, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Xuống lầu dưới, Ôn Bác Thư vẫn không khép miệng lại được. Người một nhà này không chỉ biết nói chuyện, xử lý sự tình cũng rất tốt, thật sự là toàn người tốt a. Ngày mai nhất định phải mang phần đại lễ cho học sinh này của ta.
Thần Vận đóng kỹ cửa lại, nhìn về phía lão gia tử cười nói: "Chúng ta lừa gạt một lão già như vậy có phải là hơi quá đáng không?"
Thần Hàn Lâm cười lạnh một tiếng: "Hừ! Quá đáng? Hắn còn phải cảm ơn chúng ta a, ngươi cứ chờ xem, ngày mai tuyệt đối mang đồ tốt tới."
Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, còn may Thần Vận hướng về hai người, không thì e rằng bị hắn bán còn phải giúp hắn kiếm tiền.
Quả nhiên xưa nay thâm tình giữ không được, chỉ có mưu kế được lòng người.
"Thanh Nịnh, ngươi trước nói cho Tần Hiểu Hiểu tin tức này, để nhà các nàng có chuẩn bị tâm lý. Nhớ không nên nói quá vẹn toàn, chỉ nói có một cơ hội như vậy là được. Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, đừng có ý tốt lại làm hỏng việc, ảnh hưởng đến quan hệ của hai người các ngươi."
Thiếu nữ cười nói: "Ta hiểu đạo lý này, yên tâm đi."
Sau khi Thanh Nịnh nói chuyện này với Tần Hiểu Hiểu, phía bên kia rõ ràng truyền đến mấy tiếng thét chói tai, hơn nữa không chỉ có âm thanh của một người.
Thiếu nữ vội vàng đưa di động ra xa tai mình, qua mấy phút sau, mới nghe được giọng nói của mẹ Tần ở phía bên kia.
"Thanh... Thanh Nịnh, người nhà ngươi đã ngủ chưa? Nếu như chưa, chúng ta muốn qua đó ngay bây giờ, ngươi thấy có được không?"
Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Thần Vận, thấy hắn gật đầu, mới lên tiếng: "A di, còn chưa ngủ, các ngươi đến đây đi."
"Tốt, vì chuyện của Hiểu Hiểu làm phiền các ngươi nghỉ ngơi."
"A di, ngươi quá khách khí rồi."
Cúp điện thoại xong, Thần Hàn Lâm nói: "Ở đây không có chuyện của ta nữa, ta đi ngủ đây."
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đi chào hỏi bảo vệ ở chỗ vật nghiệp."
Lúc lão gia tử đi tới cửa, Thanh Nịnh đuổi theo nói: "Đại bá, hôm nay vì chuyện của ta đã làm phiền ngài."
Hắn quay đầu lại cười nói: "Ngươi lại không phải giúp người ngoài, với ta đừng khách khí. Đừng tiễn, mau trở về đi thôi."
Thanh Nịnh nhìn Thần Hàn Lâm trở về, lúc này mới đóng cửa lại.
Thần Vận kéo Thanh Tuyết nói: "Mệt không, hay là ngươi đi nghỉ trước đi, người nhà Tần Hiểu Hiểu đến cũng có thể hiểu được."
Thanh Tuyết lắc đầu: "Hôm nay ngủ đến trưa, sợ ban đêm tra điểm thi sẽ mệt mỏi, còn chưa mệt."
Thanh Nịnh ngồi ở một bên khác của tỷ tỷ, ghé vào trên bụng nàng, nhỏ giọng nói: "Còn muốn được nhìn thấy bộ dáng lúc hai tiểu gia hỏa sinh ra, kết quả..."
Thanh Tuyết sờ đầu nàng an ủi: "Ta sẽ gửi video cho ngươi xem, mà lại nghe nói trẻ con mới sinh ra không được xinh xắn cho lắm, phải qua một tháng mới nhìn đáng yêu, vừa lúc khi đó ngươi cũng đã về."
Thiếu nữ hậm hực gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Thanh Nịnh chạy tới mở cửa, liền thấy toàn gia Tần Hiểu Hiểu tay mang theo những hộp quà lớn nhỏ, đứng ở cửa ra vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận