Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 127: Luân hãm vào những nữ nhân khác ôn nhu hương bên trong? (Tăng thêm)

Chương 127: Rơi vào vòng tay dịu dàng của những người phụ nữ khác? (Cầu thêm)
Thang máy bám theo cột sống của tòa cao ốc, mặt ngoài là một tấm kính cường lực một chiều, loại thang máy ngắm cảnh có thể nhìn ra bên ngoài.
Đứng trong thang máy có thể thấy mình dần dần cách xa mặt đất, dòng người, xe cộ, đường sá, nhà cửa trước mắt đều càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, có loại cảm giác "một người đắc đạo, gà chó cũng được lên trời".
Dương An Nghê vì để giảm bớt sự ngượng ngùng trong thang máy, đã ân cần giới thiệu tình hình chung của khách sạn Cảnh Thịnh và khu vực lân cận.
"Thần tổng, nơi này là khu vực phồn hoa nhất của thành phố Hằng Hải, còn được gọi là trung tâm tài chính quốc tế Hằng Hải. Khách sạn Cảnh Thịnh bắt đầu xây dựng vào 8 năm trước, là một tổ hợp kiến trúc siêu cao tầng bao gồm trung tâm mua sắm giải trí cỡ lớn, văn phòng cao cấp, chung cư kiểu khách sạn và khách sạn năm sao."
Thần Vận hít sâu một hơi: "Nơi này là do Lý Vĩ vừa tiếp nhận tập đoàn Cảnh Thịnh đã thành lập à? Đúng là tài đại khí thô."
Dương An Nghê cười nói: "Không sai, nơi này đúng là do một tay Lý đổng thành lập."
"Leng keng!"
Thang máy đến tầng cao nhất.
"Thần tổng, mời đi lối này."
Sau đó, dưới sự sắp xếp của Dương An Nghê, một đoàn người tìm được phòng của mình.
Khi Thần Vận đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một đại sảnh tráng lệ, bên trong bày trí rất nhiều yếu tố phương Đông, như bình phong Hoa Điêu gỗ lim, tranh sơn thủy, đồ sứ thanh hoa, các loại đồ cổ, nói chung là làm nổi bật lên một chữ: Sang!
Dương An Nghê đứng sau lưng hắn, cung kính hỏi: "Thần tổng, ngài có hài lòng với căn phòng này không, nếu như không thích phong cách này, tôi có thể đổi cho ngài ngay bây giờ."
"Cứ phòng này đi, rất tốt."
"Tốt, vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài." Dương An Nghê xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Thần Vận lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn vào trong nhóm: "Họp."
Mấy phút sau, một nhóm mười mấy người ngồi ngay ngắn trong phòng họp, trong mắt đều ánh lên vẻ hưng phấn.
Thần Vận quan sát xung quanh, cơ sở vật chất của khách sạn này thật đúng là đầy đủ, tầng này có cả phòng họp chuyên dụng.
Hắn lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn: "Mỗi người một phần, các ngươi xem trước đi."
Dư Kiều lấy tới phân phát xuống, sau khi xem xong kinh ngạc hỏi: "Thần tổng, việc này có phải hơi... lỗ mãng không?"
Sở Tân Văn lần này không có ý kiến phản đối: "Tôi đồng ý với ý kiến của Dư phó tổng, đấu thầu còn chưa bắt đầu, đã mua một tòa văn phòng, có chút khoa trương."
"Ha ha, khoa trương sao? Ta cho rằng còn chưa đủ, tiền có thể giải quyết vấn đề thì không phải là vấn đề." Thần Vận gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhếch miệng lên.
Dư Kiều lần đầu tiên nhìn thấy Thần Vận như vậy, trong nháy mắt, hắn như nhìn thấy Thần lão gia tử mấy năm trước.
Quả nhiên là hai cha con, hắn hiện tại đã mang đến cho người ta cảm giác sắc bén mới lộ diện, tự tin mà tùy tiện.
Dư Kiều nhíu mày nói: "Người của chúng ta có phải là quá ít không, chỉ dựa vào mười mấy người chúng ta..."
Đột nhiên, hắn hai mắt tỏa sáng: "Chẳng lẽ vẫn là muốn dùng biện pháp cũ?"
Thần Vận gật đầu, đưa cho hắn một tấm danh thiếp: "Người này là người phụ trách tập đoàn Cảnh Thịnh tại thành phố Hằng Hải, cần nhân lực thì tìm hắn."
Dư Kiều trong lòng đã có chút tự tin, quả nhiên bên ngoài nhờ vả bạn bè, lúc xây dựng Tuyết Nịnh truyền thông chẳng phải là Lý Vĩ đã cho người đến giúp đỡ trước đó sao.
Thần Vận chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt đảo qua mỗi người ở đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Chuyện kêu gọi đầu tư đã là ván đã đóng thuyền, chỉ có thể tự chúng ta bỏ vốn, ngân hàng cho vay lúc nào cũng có thể giải ngân, cho nên mấy ngày kế tiếp các ngươi có thể không có thời gian nghỉ ngơi, chấn chỉnh tinh thần cho ta, chuẩn bị tuyên truyền và xây dựng mọi việc. Trước đêm Giáng Sinh, không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, đều phải làm cho bốn chữ Tuyết Nịnh truyền thông này đến tai tất cả mọi người ở Hằng Hải. Nếu như lúc này ai xảy ra sai sót..."
Thần Vận cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Các ngươi liền thu dọn đồ đạc cút đi cho ta, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ." Trong phòng họp vang lên âm thanh đinh tai nhức óc, mọi người đều bị Thần Vận lúc này khơi dậy tính tích cực.
Hai giờ sau, Thần Vận đứng dậy vươn vai thư giãn thân thể có chút cứng ngắc: "Tan họp đi, mỗi người quản lý tốt công việc của mình, có vấn đề gì thì liên lạc ngay."
Sau khi mọi người tản đi, Dư Kiều đứng ở đó không đi, Thần Vận hỏi: "Có việc à?"
"Ân, còn một vấn đề." Dư Kiều đi đến trước mặt hắn hỏi: "Tại sao thời gian lại phải gấp rút trước đêm Giáng Sinh? Thậm chí nếu là trước Tết Nguyên Đán, hiệu quả có lẽ còn tốt hơn bây giờ."
Thần Vận sắc mặt bình thản nói: "A, lão bà ta nói bảo ta về nhà đón Giáng Sinh, có vấn đề gì sao?"
"Ta..." Nghe được câu trả lời này Dư Kiều không biết trả lời thế nào.
"Không có việc gì, ta đi." Hắn quay người ra khỏi phòng họp, đã hối hận vì hỏi vấn đề này.
Ta đây không phải rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Không có việc gì tự nhét một đống "cẩu lương" vào miệng.
Phi! Thật khó ăn.
Sau khi Thần Vận trở về phòng, bật máy tính lên, xem tài liệu, suy nghĩ lại một lần nữa xem toàn bộ sự việc có bỏ sót chỗ nào không.
Không biết từ lúc nào, đèn neon bên ngoài đã sáng lên, trên đường phố đã đèn đuốc sáng trưng, từ trên cao nhìn xuống, giống như từng con rồng khổng lồ thức tỉnh.
Thần Vận vẫn luôn ngồi trước máy tính, cơm tối đều là Dương An Nghê tự mình đưa tới.
Mãi cho đến khuya, hắn mới đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường, sửng sốt một chút, bỗng nhiên có cảm giác như xuyên không.
Sao đã hơn mười giờ rồi, hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra, tin nhắn Thanh Tuyết gửi vẫn dừng lại ở 12 giờ 34 phút trưa.
Thần Vận ảo não mắng một tiếng, vội vàng gọi video.
Chuông reo một tiếng, gương mặt xinh đẹp của Thanh Tuyết xuất hiện trong điện thoại.
"Lão bà, thật xin lỗi, thực sự xin lỗi, ta vẫn luôn..."
Thanh Tuyết nở nụ cười dịu dàng: "Ta biết ngươi đang bận, cho nên vẫn không dám làm phiền ngươi."
Trong lòng Thần Vận dâng lên một trận áy náy, đã nói không thể vì công việc mà bỏ bê thời gian bên cạnh Thanh Tuyết, nhưng ngày đầu tiên đã nuốt lời. Nha đầu ngốc này khẳng định vẫn đang nhìn điện thoại, nếu không sẽ không kết nối nhanh như vậy.
Lúc này, một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo khác xuất hiện trong hình: "Ngươi sẽ không phải ra ngoài tìm nữ nhân khác chứ, có phải là đã quên tỷ tỷ ta rồi không."
Thiếu nữ thở dài nói: "Ai, đúng là nữ nhân đáng thương, cứ ôm điện thoại di động, suýt chút nữa biến thành vọng phu thạch, mà nam nhân của mình lại đang chìm đắm trong vòng tay dịu dàng của những nữ nhân khác, chậc chậc chậc! Đáng thương quá."
Nói xong, còn làm ra vẻ lắc đầu.
Sắc mặt Thanh Tuyết ửng hồng, nắm lấy hai tai thỏ nói: "Đừng nói bậy, ta mới không có nhìn chằm chằm vào điện thoại."
"Là ai nấu cơm không yên lòng suýt chút nữa..." Miệng nhỏ của thiếu nữ bị Thanh Tuyết bịt lại.
Quay đầu lại nói với Thần Vận: "Đừng nghe Thanh Nịnh nói mò, ta không sao, không cần lo cho ta."
Nghe xong lời Thanh Nịnh nói, Thần Vận đã mồ hôi nhễ nhại, hắn đứng dậy, giả vờ đi lại tùy ý trong phòng, trò chuyện cùng hai tỷ muội.
"Lão bà, ngươi xem rèm cửa này có đẹp không?" Nói rồi, vén rèm cửa lên, ống kính hướng về phía những nơi có thể nhìn thấy, ý chí sinh tồn trực tiếp kéo căng.
(PS: Các độc giả đại nhân hôm nay chơi thế nào, có phải chơi đặc biệt vui vẻ không, có ai giống như ta chỉ có thể ở nhà gõ chữ không?)
Bạn cần đăng nhập để bình luận