Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 64: Hắn sẽ liền cứu ta ra

**Chương 64: Hắn sẽ cứu ta ra**
Đột nhiên, trên đầu truyền đến một trận cảm giác quen thuộc, chỉ khác lần này rất đau, nàng ôm đầu, ngơ ngác ngẩng lên.
Thần Vận dùng sức búng trán nàng một cái, giọng điệu không còn ôn nhu như vừa rồi: "Thanh Nịnh, ngươi cũng quá vô lương tâm, ta liều m·ạ·n·g cứu ngươi ra, ngươi lại nói với ta những lời này? Nghe ý của ngươi, là cánh đã đủ cứng cáp, chuẩn bị bay một mình?"
Thần Vận đỏ mặt tía tai, tức giận nhìn ngang nhìn dọc, giống như đang tìm kiếm vật gì đó.
"Ngươi... tìm cái gì a?"
"Ta tìm cái gì? Ta tìm vật có thể đ·á·n·h ngươi, con cái lớn như vậy mà dám đòi bỏ nhà ra đi, thật sự là ba ngày không đ·á·n·h là lên mặt."
Thanh Nịnh ngẩn người, sau đó hai mắt đều sáng lên: "Ầy, cái này được không?"
Thần Vận cầm chiếc dép lê được đưa tới, giơ tay lên định đ·á·n·h, hắn thật sự tức giận, tựa như cây cải trắng nuôi nhiều năm, lại bị người ta cuỗm cả chậu lẫn đồ ăn mang đi vậy.
Lúc này, t·h·iếu nữ chắp hai tay ra sau, tươi cười rạng rỡ, ánh chiều tà phía xa xuyên qua cửa sổ, hắt lên người t·h·iếu nữ, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ.
Thần Vận khựng tay giữa không trung, nhìn cảnh tượng này, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thanh Nịnh xoay người, sợ Thần Vận không đ·á·n·h được, lại lùi về sau mấy bước.
t·h·iếu nữ chống hai tay lên đầu gối, quay đầu nhìn Thần Vận, đôi mắt to đã cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Cùng lúc đó, trong đầu Thanh Nịnh hiện lên vấn đề nàng luôn đè nén dưới đáy lòng.
"Thần Vận, nếu như ngay từ đầu ngươi liền biết ta và tỷ tỷ không có quan hệ m·á·u mủ, ngươi vẫn sẽ liều m·ạ·n·g cứu ta sao?"
Trong lòng t·h·iếu nữ đã có được đáp án khẳng định.
Hắn sẽ, hắn chắc chắn sẽ, bởi vì hắn là Thần Vận a.
Nhìn dáng vẻ nhu thuận của Thanh Nịnh, Thần Vận xìu xuống như quả bóng da bị xì hơi, ném dép lê xuống đất.
Trong ấn tượng của mình, lúc này con cái nhà người ta sợ b·ị đ·ánh đã sớm chạy mất, nào có đứa trẻ như vậy, còn đưa dép lê qua để cho mình đ·á·n·h, như vậy ngược lại không nỡ xuống tay, sau này có con với Thanh Tuyết, mong là cũng biết điều như vậy thì tốt.
"Há miệng, lại không ăn liền không có." Thanh Nịnh nhét muỗng phô mai cuối cùng vào miệng hắn.
"Thứ này ăn cũng ngon đấy." Thần Vận có chút thích ứng với hương vị phô mai: "Còn nữa, vừa rồi những lời kia không được nói với tỷ ngươi, ta sợ nàng sẽ thật sự đ·á·n·h ngươi, có nghe rõ không?"
Thanh Nịnh cười gật đầu.
"Còn nữa, ở trường học..."
Thần Vận như một ông bố già lải nhải không ngừng, không ngừng dặn dò, mà t·h·iếu nữ cứ ngoan ngoãn ngồi đó, thân thể thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, giống như một con mèo nằm ì trước cửa sổ, lười biếng hưởng thụ ánh nắng buổi chiều.
"Sau này đi nơi khác học đại học... A? Làm sao?" Nhìn t·h·iếu nữ đột nhiên nhào tới, Thần Vận im bặt.
"Ta không đi nơi khác." Thanh Nịnh ôm cổ Thần Vận, nghe tới việc phải rời khỏi Thanh Tuyết và Thần Vận, trong lòng nàng bất giác cảm thấy rất khó chịu, rất không có cảm giác an toàn.
Thần Vận sửng sốt, cười một tiếng, t·h·iếu nữ trước mắt lại lớn thêm một chút, biết cách biểu đạt suy nghĩ của mình, không giống như ban đầu, chỉ biết giấu kín ý nghĩ trong lòng.
Hắn vỗ nhẹ lưng t·h·iếu nữ an ủi: "Được rồi, việc này không cần vội, ngươi buông ta ra trước đã."
"Thần Vận, cảm ơn." t·h·iếu nữ đặt cằm lên vai hắn, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
"A?"
Thần Vận chỉ cảm thấy ở cổ có một giọt nước ấm áp rơi xuống.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta ra khỏi vực sâu, cũng cảm ơn ngươi đã trở thành tia sáng thứ ba trong cuộc đời ta, ta không muốn lại chìm trong bóng tối nữa, ta muốn s·ố·n·g dưới ánh sáng, có được không?"
Thanh Nịnh vòng tay ôm chặt hơn, nghẹn ngào, thì thầm.
Có lẽ t·h·iếu nữ trong lòng cũng không biết, ấn tượng về Thần Vận đang dần dần thay đổi, những việc trước kia đang bị nàng quên lãng từng chút một, cho đến khi hắn liều c·hết che chở trước mặt mình, tên c·ặ·n bã trước kia đã hoàn toàn b·ị đ·ánh nát, thay bằng Thần Vận của hiện tại.
"Tuy không hiểu rõ lắm lời ngươi nói, nhưng ta đảm bảo về sau cuộc sống của ngươi tuyệt đối sẽ hạnh phúc hơn hiện tại, dù sao Thanh Nịnh nhà ta ưu tú như vậy, ngươi nói có đúng không?"
Thần Vận nhỏ giọng an ủi nàng, hứa hẹn hết đồ nướng, lại hai bữa lẩu cùng mười mấy miếng bánh gato nhỏ đủ vị khác nhau, t·h·iếu nữ lúc này mới nín k·h·ó·c mỉm cười, lau đi nước mắt, ngoan ngoãn cầm sách bài tập ngồi ở bên cạnh hắn.
Thần Vận thì một tay lướt điện thoại xem video, Thanh Nịnh thỉnh thoảng lại đút đồ ăn cho hắn.
Khi Thanh Tuyết cầm mấy hộp cơm tinh xảo đi vào, nhìn thấy hình ảnh ấm áp này, khóe miệng không kìm được cong lên, Thần Hàn Lâm theo sát phía sau.
"Ai u, đại ca đến." Thần Vận phất tay chào hỏi.
"Ai u, lão đệ còn nằm a." Tiểu lão đầu khoa tay động tác tương tự.
Thanh Tuyết đặt một chiếc bàn ăn nhỏ xuống, nhìn hai người chào hỏi theo cách đặc biệt, khẽ cười một tiếng.
"Lão bà, sườn này ngon, lại cho ta một miếng."
"Ân, há miệng." Thanh Tuyết cẩn thận gỡ xương ra.
"Tỷ phu, đừng chỉ ăn thịt, uống nhiều canh xương hầm một chút."
Một bữa cơm trôi qua, Thần Vận ợ một tiếng thỏa mãn, Thanh Tuyết cầm khăn ướt lau vết dầu mỡ nơi khóe miệng hắn.
Thu dọn bát đũa xong, nàng nói với Thần Hàn Lâm: "Cha, cha ở lại với Thần Vận một lát, con đưa Thanh Nịnh đi mua ít đồ dùng hàng ngày."
"Ân, đi đi, không cần phải gấp trở về, ta ở lại với tiểu t·ử thối này lâu hơn một chút."
Nhìn lão bà lôi kéo Thanh Nịnh ra khỏi phòng bệnh, Thần Vận lập tức giơ hai ngón tay lên với tiểu lão đầu, khoa tay động tác kẹp đồ vật.
"b·ệ·n·h viện không cho h·út t·huốc." Tiểu lão đầu chỉ vào tấm bảng thông báo ở cửa.
"b·ệ·n·h viện còn cấm cha u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u đấy, đừng đợi con xuất viện, để cha làm kiểm tra toàn thân nha."
Lời uy h·iếp này rất có tác dụng, nếu để hắn ở đây tĩnh dưỡng thêm một thời gian, chẳng phải sẽ làm hắn c·hết ngộp sao.
Thần Hàn Lâm lập tức lấy ra hai điếu thuốc châm lửa, một điếu nhét vào miệng nhi t·ử.
Thần Vận hít sâu một hơi: "Hô, cảm giác như được sống lại."
Sau đó nhìn về phía Thần Hàn Lâm: "Có lời gì cứ nói đi, Thanh Tuyết các nàng đều ra ngoài rồi."
"Thanh Tuyết nha đầu này thật sự hiểu chuyện." Thần Hàn Lâm gật đầu tán dương, sau đó giơ ngón tay cái với Thần Vận: "Con trai, chuyện ở thôn Tây Danh, con làm rất tốt, không chê vào đâu được, đại ca ủng hộ con."
"Đó là đương nhiên, cha không nhìn xem..." Thần Vận ngẩng đầu, dương dương tự đắc nói, đuôi sắp vểnh lên tận trời, cuối cùng cũng được thể hiện trước mặt tiểu lão đầu một phen.
"Nhưng... con trai, lần sau có thể đừng lỗ mãng như vậy được không?"
Tay trái cầm điếu thuốc của lão gia tử hơi run rẩy, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Thần Vận, nếp nhăn trên mặt dường như hằn sâu thêm mấy phần, mấy ngày không gặp, mái tóc đen nhánh ban đầu của hắn đã có thêm vài sợi bạc.
Thần Vận lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân như vậy.
Hắn... dường như đã già thật rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận