Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 461: Nhà ma là thật tốt

Chương 461: Nhà ma là nơi rất tốt
Nhà ma nằm ở tầng cao nhất của cửa hàng, chiếm một diện tích không nhỏ, bên ngoài đã có người bắt đầu xếp hàng.
Đa phần là các cặp tình lữ trẻ tuổi, nơi này tuyệt đối là phương thức tốt nhất để tăng tiến tình cảm.
Đương nhiên, cũng có thể là thánh địa chia tay.
Không chừng còn có thể nhặt được bạn gái hay gì đó ở trong này.
Tô Nhã Ca đã đặt trước vị trí.
Nghiệm phiếu xong xuôi thì tiến vào đại sảnh.
Ánh đèn mờ đi, bầu không khí âm trầm lập tức bao trùm.
Tần Hiểu Hiểu miệng thì thầm "hạt đối chàng cơ", p·h·át hiện chẳng có tác dụng gì.
Đầu óc đã thông suốt, nhưng thân thể lại có suy nghĩ riêng, cả hai hiện tại đang trong trạng thái tách rời, căn bản không thể khép lại được.
Thanh Nịnh nhìn Giang Ly một chút, hắn lập tức hiểu ý nàng, cảm kích gật đầu.
Hai người bất giác trao đổi vị trí cho nhau.
t·h·iếu nữ hiện ra trong đầu một chiếc mõ nhỏ tinh xảo, cầm dùi gõ lên trên một cái.
Lại là một kiện c·ô·ng đức.
Tên nhà ma nghe đã thấy rất đáng sợ.
“Oán linh kia trạch” (Ngôi nhà của oán linh)
Thanh Nịnh cẩn t·h·ậ·n nghe qua nội dung cốt truyện, đây là lần đầu tiên nàng tới nơi này, nghe nói nó giống như kiểu vượt quan, rất thú vị.
NPC giới t·h·iệu qua quy tắc trò chơi, điện thoại phải nộp lên, mọi người sau đó tiến vào.
“Phanh!”
Cánh cửa phía sau đóng lại.
Ánh đèn mờ nhạt chập chờn bất định, hắt ra những cái bóng quỷ dị.
Trong không khí tràn ngập khí tức mục nát cổ xưa, khiến người ta không rét mà r·u·n.
Đương nhiên, đây là từ góc nhìn của Tần Hiểu Hiểu, còn với Thanh Nịnh, trừ hơi tối ra thì không có gì k·h·ủ·n·g· ·b·ố cả.
Mọi người cẩn t·h·ậ·n tiến về phía trước, tấm ván gỗ dưới chân p·h·át ra những tiếng kẽo kẹt.
Đột nhiên, một bóng đen từ trên không trung rơi xuống.
“A ~~~”
Một tràng âm thanh chói tai vang lên, mọi người chạy tán loạn, trốn vào các góc.
Chỉ có Trương t·h·i·ê·n và Thanh Nịnh vẫn đứng ở đó, không nhúc nhích.
Ban đầu Giang Ly cũng không sợ lắm, nhưng lại bị Tần Hiểu Hiểu dắt chạy đi.
Hắn lần đầu tiên biết được con gái lại có thể có sức lực lớn đến vậy.
Mười mấy giây sau, tiếng thét chói tai dừng lại, tâm trạng mọi người ổn định hơn một chút.
Thanh Nịnh đi vòng quanh bóng đen vài vòng, lúc này mới p·h·át hiện ra, đó là một hình nộm đóng vai t·hi t·hể, tr·ê·n mặt bôi một chút dầu đỏ, nhìn qua rất đáng sợ.
Đám người thấy không có nguy hiểm gì, lại từ từ tụ tập lại.
Tô Nhã Ca hoàn hồn vỗ vai Trương t·h·i·ê·n.
“Ta nói ca môn, được đấy, không ngờ tới, lá gan ngươi cũng lớn ghê.”
Trương t·h·i·ê·n hai tay đút túi, không rõ biểu cảm.
Nói nhỏ: “Đỡ ta một chút, chân ta tê rồi.”
“Ta......”
Thanh Nịnh ngẫm lại manh mối mà NPC vừa nói, sau đó nhìn cỗ “t·hi t·hể” kia, đưa tay đ·â·m vào hai cái.
Tần Hiểu Hiểu nhắc nhở: “Ngươi, ngươi đừng đụng vào hắn, nhỡ mà s·ố·n·g lại......”
Còn chưa nói xong, t·h·iếu nữ đã lôi t·hi t·hể dùng sức kéo xuống.
“Rẹt rẹt rẹt ~~~”
Lại là một tràng âm thanh chói tai của cơ quan cùng tiếng thét.
Lần này n·g·ư·ợ·c lại không ai chạy.
Một cánh cửa được mở ra, Thanh Nịnh đi về phía đó.
Tô Nhã Ca kéo nàng lại hỏi: “Cửa thứ nhất qua rồi sao?”
“Đúng vậy, cửa đã mở.”
“Đơn giản vậy thôi á?”
Tần Hiểu Hiểu vỗ n·g·ự·c: “Đơn giản? Có ai lại nghĩ tới việc kéo một cỗ t·hi t·hể chứ? Chạy trốn còn không kịp.”
Đám người không ngừng gật đầu, bọn NPC này đã nắm được rõ tâm lý sợ hãi.
Đến cửa thứ hai, sân bãi rộng hơn rất nhiều, nhìn qua có khoảng năm gian phòng.
Lần này không có NPC giới t·h·iệu, chỉ có thể dựa vào mình tìm manh mối.
Nhưng mọi người đều biết, đằng sau mỗi cánh cửa tuyệt đối có loại vật nhỏ đáng yêu này đang chờ bạn bước vào.
Trương t·h·i·ê·n đ·ậ·p mạnh vào chân hai cái, đã hết tê, đã đến lúc thể hiện uy vọng của hội trưởng.
Hắn xung phong nh·ậ·n việc đi đến trước căn phòng đầu tiên, lấy dũng khí mở cửa rồi đi vào.
Vài giây đồng hồ sau.
“A ~~~”
Chuột chũi th·é·t lên.JPG
Hắn lảo đ·ả·o chạy ra.
Phản ứng dây chuyền bắt đầu.
Một đám chuột chũi th·é·t lên.JPG
Tần Hiểu Hiểu ghé hẳn vào trong n·g·ự·c Giang Ly, thân thể r·u·n rẩy không ngừng.
Giang Ly cũng run rẩy hai tay ôm nàng vào n·g·ự·c, bất quá không phải vì sợ, mà là ôm được thân thể mềm mại thơm tho như thế, làm sao mà k·hông k·ích động được.
Hắn đã bắt đầu cảm tạ phó hội trưởng, hoạt động này rất tốt, quả thực là làm riêng cho hắn.
“Chuyện gì xảy ra? Bên trong có chuyện gì?”
Trương t·h·i·ê·n nuốt nước bọt: “Dưới, dưới đất nằm một cỗ t·hi t·hể đầy m·á·u, lúc ta đi vào, đầu hắn quay ngoắt lại, sau đó nhìn chằm chằm vào ta.”
“Đáng sợ vậy sao?”
“Đúng, căn nhà này chắc là không có đầu mối gì, vẫn là đừng đi vào.”
Mọi người không ngừng gật đầu phụ họa, nghe hắn nói vậy, người bình thường ai mà dám đi vào.
Thanh Nịnh không để ý đến bọn họ, chậm rãi đi về phía trước, dừng lại trước một gian phòng, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu phía trên.
“Phòng vệ sinh”
Nơi này hẳn là có manh mối.
Dù không chơi qua trò chơi dạng này, nhưng phim k·i·n·h· ·d·ị đã từng xem rồi a.
Những sự kiện linh dị thông thường tuyệt đối không thể thiếu những nơi như phòng vệ sinh.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều đẩy cửa bước vào.
Phòng không lớn, bố trí bên trong rất đầy đủ.
Ngoài mấy gian phòng, bên trong còn đặt mấy cái tủ sắt cao hơn hai mét.
Lúc này, Tần Hiểu Hiểu cũng đi theo vào, mặc dù rất sợ hãi, nhưng để Thanh Nịnh tự mình đi vào tìm manh mối vẫn rất lo lắng.
“Thanh, Thanh Nịnh, tìm được gì chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng hẳn là ở trong mấy cái tủ này.”
“Tủ?” Tần Hiểu Hiểu giọng nói đều r·u·n rẩy.
Nếu mở ra, bên trong sẽ có thứ đáng sợ gì chạy ra chăng?
Sự vật không rõ cộng thêm hình tượng do não bộ tự tạo ra mới là thứ đáng sợ nhất.
Thanh Nịnh đi đến trước tủ đầu tiên, ngón tay đặt lên chốt cửa, nhẹ nhàng mở ra.
t·r·ố·ng không, không có gì cả.
Tần Hiểu Hiểu thở phào một hơi, nàng thật sự không hiểu tại sao Thanh Nịnh lại có lá gan lớn như vậy, nàng không hề sợ hãi sao?
Có lẽ nàng mà biết quá khứ của t·h·iếu nữ, sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Vô số đêm đông rét lạnh, ở trong trụ sở bí m·ậ·t không có đến một tia sáng, Thanh Nịnh đều một mình trải qua.
Đợi nàng nghỉ ngơi đủ, còn phải băng qua núi hoang, trở lại ngôi nhà còn đáng sợ hơn bên ngoài gấp vô số lần.
Cho nên hoàn cảnh nơi này, đối với Thanh Nịnh mà nói thật sự là trò trẻ con.
Quen thuộc sẽ thành tự nhiên.
Liên tiếp mở ra mấy cánh cửa, đều là t·r·ố·ng không.
Đi đến cánh cửa cuối cùng, Tần Hiểu Hiểu tiến lên giữ nàng lại.
“Hay là đợi bọn họ tới rồi cùng mở ra đi, bên trong...... Khẳng định có đồ vật.”
Nỗi sợ hãi trong lòng nàng đã đạt tới đỉnh điểm, nắm chặt tay Giang Ly không buông.
“Quá phiền phức.”
Thanh Nịnh không nghĩ ngợi, mở cánh cửa tủ cuối cùng.
Tần Hiểu Hiểu trực tiếp vùi đầu vào trong n·g·ự·c Giang Ly, cái thứ này nhìn đáng sợ quá, làm một con đà điểu vẫn tốt hơn.
Giang Ly trong lòng mừng như điên.
Nhà ma là nơi rất tốt.
Rất thích nơi này, lần sau còn đến.
(PS: Lại không được duyệt, lại không được duyệt, a a a a a a a a a ~~~~ đ·i·ê·n rồi đ·i·ê·n rồi, đã bắt đầu lâm vào hoài nghi bản thân sâu sắc.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận