Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 134: Tri kỷ thiếu nữ

**Chương 134: Thiếu nữ tri kỷ**
Sáng sớm ngày thứ hai, Thần Vận còn đang trong giấc mộng, đột nhiên cảm giác có vật gì đó bám vào, ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm.
Sau đó, một cỗ mùi thơm cơ thể đặc thù của thiếu nữ vương vấn nơi chóp mũi.
Không cần mở mắt cũng biết, khẳng định là Thanh Nịnh tới gọi mình dậy.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp 7 giờ, dậy mau, không thì ta đi học muộn mất."
Ân?
Đoạn hội thoại rất quen thuộc.
Thần Vận vô thức hỏi: "Còn kém 84 phút nữa là 7 giờ sao?"
Thiếu nữ ngồi ở bên cạnh hắn, thẹn thùng đập nhẹ vào người hắn: "Chuyện này không qua được có phải không? Sắp 7 giờ thật rồi, mau dậy đi, con heo lười."
Thần Vận thanh âm có chút khàn khàn: "Biết rồi, biết rồi, dậy ngay đây."
Thiếu nữ nhìn Thần Vận không nhúc nhích, người nam nhân này hình như lại ngủ thiếp đi rồi?
Không lẽ mình phải tự đi học, hắn hình như mệt c·hết rồi.
Nghĩ đến Thanh Tuyết giao cho mình nhiệm vụ, thiếu nữ lắc đầu, coi như hắn không đưa mình đi học thì vẫn phải đi làm, vẫn là phải nghĩ biện pháp gọi hắn dậy.
Nghĩ tới đây, thiếu nữ trở lại phòng ngủ của mình tìm t·h·u·ố·c nhỏ mắt, thuận tay cầm thêm một bình nước khoáng.
Trở lại bên cạnh Thần Vận, nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng động đậy nhé."
Sau đó, vươn ra ngón tay trắng nõn, tinh tế, chậm rãi mở mắt hắn ra, nhỏ một giọt t·h·u·ố·c nhỏ mắt vào.
Cảm giác mát lạnh nháy mắt khiến Thần Vận tỉnh táo hơn phân nửa, đôi mắt ban đầu khô khốc cũng dễ chịu hơn không ít.
Làm tương tự, Thanh Nịnh nhỏ t·h·u·ố·c vào con mắt còn lại.
"Nhắm mắt thêm một lát, há miệng ra nào, uống nước, cổ họng khản hết cả rồi." Thiếu nữ ôm đầu hắn, vặn nắp chai nước khoáng, đút cho hắn một ngụm.
Sau đó, ngồi xổm bên cạnh giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của hắn: "Đỡ hơn chút nào không?"
"Ân." Thần Vận cười đáp: "Dễ chịu quá lại càng muốn ngủ hơn."
"Không được, tỷ tỷ nói, hôm nay ngươi còn phải đi làm." Thiếu nữ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, đau lòng hỏi: "Hay hôm nay... xin phép nghỉ đi?"
Thần Vận nhắm mắt hưởng thụ: "Hôm nay là lễ Giáng Sinh, công ty còn có việc cần xử lý, không thể xin nghỉ được."
Trong lòng thiếu nữ có chút khó chịu, thế giới của người trưởng thành quả nhiên không có gì đơn giản.
"Kỳ thật ngươi không cần mệt mỏi như vậy, ta sau này bớt mua đồ ăn vặt là được, gần đây ta cũng không thích ăn mấy thứ linh tinh kia lắm, không mua cũng được."
Thần Vận mở to mắt, nhìn thiếu nữ hiểu chuyện, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, nói những điều này làm gì, ta k·i·ế·m tiền không phải là để cho hai tỷ muội các ngươi có thể sống thoải mái hơn sao? Nếu như ngươi vì tiết kiệm tiền cho ta mà không mua nhiều đồ ăn vặt, vậy ta k·i·ế·m những đồng tiền kia để cho nữ nhân khác tiêu à?"
"Ngươi dám." Thiếu nữ trợn mắt, lực đạo trên tay không khỏi mạnh hơn một chút.
Người nam nhân này thật là xấu xa, ta vì tiết kiệm tiền mà không mua đồ ăn vặt, hắn lại còn muốn cho nữ nhân khác tiêu tiền.
Hừ! Sau này sẽ không cho hắn ném đồ ăn vặt nữa.
"Nói đùa thôi, sao lại giận rồi, gần trường học của ngươi mới mở một tiệm trà sữa, buổi tối ta đón ngươi thì mua cho ngươi một ly nhé?"
"Thật sao?" Thiếu nữ nghĩ đến vị trà sữa thơm ngọt, không khỏi nuốt nước miếng, đã quên mất chuyện vừa rồi muốn tức giận.
"Đương nhiên, ta lừa ngươi bao giờ, coi như phí phục vụ đ·á·n·h thức ta dậy."
Thiếu nữ có chút kiêu ngạo nói: "Hừ, coi như ngươi còn có chút lương tâm."
"Được rồi, ta phải dậy đây, không thì một lát nữa muộn thật mất."
"Ân, vậy ngươi mặc quần áo đi, ta đi giúp tỷ tỷ dọn dẹp bát đũa."
Thần Vận mặc quần áo tử tế xong, nhìn thấy Tiểu Thất đang ăn cơm khô, ăn rất ngon lành, vây quanh bát ăn vòng quanh vòng.
"U, Thất ca đang ăn à, ngươi, để ta nếm thử xem có ngon không?"
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn sinh vật hai chân đang ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm bát ăn của mình với vẻ không có ý tốt.
"Meo?" Nó nghi hoặc kêu một tiếng, sau đó dùng thân thể nhỏ bé che kín toàn bộ bát ăn.
"Lão công, đừng đùa Tiểu Thất nữa, mau tới ăn cơm." Thanh Tuyết kịp thời xuất hiện, giải vây cho Tiểu Thất khỏi vận mệnh đồ ăn cho mèo bị cướp đi.
"Ai, đến đây, buổi sáng sao lại ăn thịnh soạn thế này." Thần Vận nhìn bốn món ăn một canh trên bàn, kinh ngạc nhìn về phía Thanh Tuyết.
Thanh Nịnh chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ai, không có cách nào, lúc ngươi không ở nhà, chúng ta đều ăn bánh màn thầu với dưa muối, khi nào đại bá tới mới có thể thấy chút đồ mặn, cơm nước trong nhà càng ngày càng tệ, ai! ~ bảo bảo khổ, nhưng là bảo bảo không nói."
Nói xong, gắp một miếng trứng gà lớn bỏ vào trong miệng, không hề có chút giác ngộ nào về việc đầu bếp lúc này muốn đánh mình.
Thần Vận nhỏ giọng nhắc nhở: "Thanh Nịnh à, nếu mà là ta thì giờ này đã đang trên đường đi học rồi."
Thiếu nữ lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Tuyết, chỉ thấy tỷ tỷ đang không có ý tốt đi về phía này.
Quân địch còn năm giây nữa là đến chiến trường.
"A ~~ tỷ, ta sai rồi, vừa rồi đều là nói lung tung, tỷ đừng đánh ta, để ta ăn thêm miếng thịt nữa đi."
"Ta không nên để cho ngươi ăn no mỗi ngày, còn học được thói mách lẻo, đừng để ta bắt được ngươi, bắt được ngươi là coi như xong đời."
Trong nháy mắt, trong phòng gà bay chó chạy, Tiểu Thất trừng to mắt nhìn hai chủ tử chạy loạn khắp phòng, cũng hưng phấn gia nhập chiến trường.
Thần Vận nhìn một màn ấm áp này, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Những ngày đi công tác, hắn càng phát giác không thể rời xa hai tỷ muội này, mỗi ngày làm việc, trong đầu toàn là những hình bóng xinh đẹp của các nàng.
Sau này đi công tác nhất định phải mang các nàng theo, như vậy làm việc mới có động lực.
Đúng vậy, các nàng chắc chắn không thể cự tuyệt lý do này.
Đợi các nàng làm ầm ĩ đủ rồi, lúc này mới ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, Thanh Nịnh tức giận trừng mắt nhìn Thanh Tuyết, một bộ dáng giận mà không dám nói gì.
Cho đến khi Thanh Tuyết gắp cho nàng một miếng thịt xào, Thanh Nịnh lúc này mới vui vẻ ra mặt, quả nhiên, tiểu tham ăn là dễ dụ nhất.
Chờ đưa Thanh Nịnh đến trường học, hai người đến công ty, nhìn thấy nhân viên đều tụ tập lại một chỗ, không biết đang xem náo nhiệt gì.
Thần Vận tiến đến hỏi: "Mọi người đang xem gì vậy?"
Một cô gái không quay đầu lại nói: "Lão bản của chúng ta lên tin tức, đẹp trai quá đi mất, lại còn bao trọn cả vòng quay ngựa gỗ, còn thả rất nhiều pháo hoa, lãng mạn quá."
"Lão bản và lão bản nương đẹp đôi quá, sóng cẩu lương này tôi ăn trước."
"Ghen tị c·hết đi được, nhưng mà bên cạnh lão bản sao lại có hai người phụ nữ? Hơn nữa còn đều được làm mờ, một người là lão bản nương, người còn lại là ai?"
Thần Vận ho khan một tiếng: "Không phải các ngươi trực tiếp hỏi ta là được sao?"
Lúc này, các công nhân viên đều nghe ra giọng nói của hắn, lập tức đứng thẳng người lên, có chút bối rối nhìn về phía hai người.
Giờ làm việc lén lút, bị lão bản bắt gặp không tính, còn bàn tán sau lưng hắn, cho dù tính tình hắn tốt đến đâu, phỏng chừng cũng sẽ bị trừ lương.
Quả nhiên, giống như những gì bọn họ nghĩ, Thần Vận mặt trầm như nước nhìn bọn họ.
"Quá không ra gì, bình thường ta có phải là quản các ngươi quá lỏng không, cả đám lộn xộn cả lên, các ngươi thật sự là đám nhân viên kém cỏi nhất mà ta từng quản lý."
Ân?
Nhân viên hai mặt nhìn nhau, lời thoại này có chút quen thuộc, đi học lúc Hậu lão sư không đều là nói như vậy sao?
"Các ngươi nói xem, ta nên phạt các ngươi thế nào đây, lần này đừng hòng qua mặt ta."
Sở Tân Văn cũng ở trong đám nhân viên, nhìn Thần Vận ngoài mạnh trong yếu, bĩu môi, cùng lão bản đi công tác khoảng thời gian này, đã hiểu rõ tính tình của hắn, rõ ràng là không hề tức giận?
Hắn quay đầu tiếp tục xem video, dưa này hình như rất ngon, đảm bảo quen thuộc.
Hai người phụ nữ, hắc hắc, liệu có xuất hiện Tu La tràng không, mong chờ quá.
(PS: Cầu khen thưởng, cầu ngũ tinh khen ngợi, phiền phức các vị độc giả đại đại ٩(̤̀ᵕ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận