Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 514: Giống nhau như đúc (450 lễ vật giá trị tăng thêm)

**Chương 514: Giống nhau như đúc (450 lễ vật giá trị tăng thêm)**
Thanh Nịnh bị một tiểu cô nương lần đầu gặp mặt lôi kéo giới thiệu gian phòng, có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Ngược lại không phải là kháng cự, chỉ là cảm thấy gian phòng này thực sự là... quá sặc sỡ.
Không sai, chính là màu sắc quá sặc sỡ.
Cả căn phòng đều bị màu hồng chiếm cứ.
Tường vải màu hồng, ga giường màu hồng, bàn học màu hồng, đồ chơi lông nhung màu hồng, tủ quần áo màu hồng.
Ngay cả tay nắm cửa cũng màu hồng.
Thực sự là quá khoa trương.
Trong nháy mắt, Thanh Nịnh cảm thấy tâm hồn thiếu nữ của mình đều bùng nổ, chính mình cũng trở nên non nớt, đáng yêu.
Ngô Như Thấm nhìn nàng bộ dáng giật mình, rất tự hào chống nạnh.
"Tỷ, thế nào, đây đều là ta cùng mụ mụ bố trí, có phải là rất đẹp hay không?"
"Ân ~~~ Rất xinh đẹp."
"Kỳ thật lúc mới bắt đầu đều là mụ mụ bố trí, tựa như cái đồ chơi gấu màu hồng này."
Nàng ôm lấy con gấu bông màu hồng cực lớn, cảm giác còn cao hơn cả nàng.
"Đừng nhìn bên ngoài nó bao bì nhựa còn chưa có gỡ ra, nhưng đã có mười mấy năm, từ khi ta có ký ức nó đã ở đây rồi."
Sau khi đặt con gấu bông xuống, nàng chỉ vào chiếc bàn học không dính bụi trần, nói: "Cái kia cũng là từ rất lâu trước đây, đều là mụ mụ vẫn luôn quét dọn."
"Còn có những đồ dùng trên giường này, mỗi một khoảng thời gian, nàng đều sẽ đích thân đến tháo giặt, sau đó lại trải tốt."
"Còn có cái này..."
Ngô Như Thấm tựa như một nhân viên bán hàng líu lo không ngừng, giới thiệu mỗi một món đồ đáng kỷ niệm trong phòng.
Mười mấy phút sau, cuối cùng cũng dừng lại.
Trên mặt Thanh Nịnh không có thay đổi gì, những thứ này đối với nàng mà nói vẫn có chút lạ lẫm.
"Những thứ này... đều là từ rất lâu trước đây liền chuẩn bị sao?"
"Đúng vậy, tỷ biết vì cái gì những thứ kia đều là màu hồng không?"
Thanh Nịnh lắc đầu.
"Mụ mụ nói tỷ sau khi lớn lên khẳng định sẽ xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ, mà những cô công chúa nhỏ đều rất thích đồ vật màu hồng."
"Nàng nói tỷ khẳng định có một ngày sẽ trở về, cho nên nàng có thời gian liền sẽ bỏ thêm vào vài thứ."
Sau đó nàng nhìn về phía Thanh Nịnh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Tỷ, tỷ biết không, mụ mụ thật sự vẫn luôn chờ đợi tỷ trở về... Thật đó."
Trong lòng Thanh Nịnh hơi có chút rung động, nhưng cũng chỉ có thể nói là hơi thôi.
Kỳ thật khi Ngô Như Thấm còn nhỏ, rất khó lý giải cách làm của mẫu thân, chỉ cần rảnh rỗi bà cũng sẽ ở trong gian phòng này.
Nơi này dọn dẹp một chút, nơi đó bổ sung vài thứ, cứ như vậy cả một ngày.
Rõ ràng đều không có người ở, vì cái gì còn muốn dụng tâm quét dọn như thế?
Thậm chí ngay cả người hầu đều không cho phép tiến vào.
Mãi đến khi nhìn thấy tư liệu của Thanh Nịnh, những quá khứ kia của thiếu nữ là những điều mà nàng không dám nghĩ đến.
Giây phút này, nàng minh bạch vì sao mẫu thân lại luôn nhớ thương tỷ tỷ này.
Thì ra thế giới bên ngoài thật sự rất đáng sợ.
Cũng vào lúc đó, nàng chân chính coi Thanh Nịnh như tỷ tỷ, muốn đem tất cả những đồ tốt của mình đưa cho nàng.
Ngô Như Thấm từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc váy.
Lần này rốt cục không phải màu hồng, có chút phong cách tiểu thư, hoa văn màu xanh nhạt, làm cho người ta nhìn qua rất dễ chịu.
"Muốn đổi sang bộ này không? Ta có một chiếc giống y hệt."
Ánh mắt Ngô Như Thấm hơi lộ vẻ mong chờ, nàng rất muốn cùng Thanh Nịnh mặc quần áo giống nhau, như vậy cảm giác quan hệ của các nàng sẽ gần gũi hơn một chút.
Thanh Nịnh lắc đầu cự tuyệt, nói: "Vẫn là thôi vậy."
"A." Tiểu cô nương có chút thất vọng, nhỏ giọng đáp ứng, ngay cả đầu cũng cúi thấp xuống mấy phần, cả người đều không có tinh thần.
"Vậy... một lát nữa còn có khách đến, chờ bọn họ đi, ta... ta lại cùng tỷ mặc."
Thanh Nịnh vẫn là không nỡ cự tuyệt nàng.
Nghe nói như thế, Ngô Như Thấm lập tức vui vẻ giống như đứa trẻ, nhào tới.
"Biết ngay tỷ tỷ là tốt nhất mà, vậy cứ quyết định như thế, nhất định phải cùng ta mặc đó."
Một loại cảm xúc khác lạ lan tràn trong lòng Thanh Nịnh, nàng lần đầu tiên cười gật đầu với tiểu cô nương trước mặt.
Hai tỷ muội lại rảnh rỗi trò chuyện trong chốc lát.
Ngô Như Thấm đứng dậy nói: "Tỷ, tỷ chờ ta một chút, ta đi thay quần áo khác, một lát nữa muốn ăn cơm chiều, mặc bộ này rất khó chịu."
"Ân, đi đi, ta ở đây chờ tỷ."
Sau khi Ngô Như Thấm rời khỏi, Thanh Nịnh chậm rãi đứng lên, đi qua đi lại đánh giá trong phòng.
Cuối cùng đi đến trước tủ quần áo, cái này so với trong nhà còn lớn hơn một chút, thậm chí chiếm cả một mặt tường.
Mở cửa tủ ra, Thanh Nịnh sững sờ một lát.
Quần áo bên trong rất nhiều, bày biện chỉnh tề.
Trọng điểm là có một vài bộ quần áo rõ ràng không phải là độ tuổi này mặc.
Lấy ra một bộ ướm thử.
"Đây là quần áo nhà trẻ, hay là tiểu học."
Một chiếc váy công chúa trắng trẻo mũm mĩm, phía trên đều là những đường viền hoa mà trẻ con thích.
Bất quá nhìn qua có chút cũ kỹ, hẳn là đã bị giặt qua rất nhiều lần.
Nghĩ lại cũng đúng, coi như đặt ở trong tủ quần áo cũng sẽ bị bám bụi.
Đem váy công chúa treo trở về, sau đó cẩn thận quan sát những bộ quần áo khác.
Từ nhỏ đến lớn đầy đủ mọi thứ, có một vài bộ hẳn là mới mua gần đây, bất quá không có mũ cùng vật phẩm trang sức, hẳn là đều ở trong phòng giữ quần áo.
Sự lạnh lùng trong lòng Thanh Nịnh lại tan chảy thêm một chút.
Rất nhiều thứ nếu không tận mắt nhìn thấy, sẽ không có cách nào cảm động.
Tủ quần áo này một lần nữa chứng minh sự tưởng nhớ của Trình Văn Nhân.
Lúc này, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng la của Ngô Như Thấm: "Tỷ, có thể đến giúp một chút không?"
"A, đến ngay."
Thanh Nịnh lại liếc mắt nhìn tủ quần áo, sau đó cẩn thận đóng cửa tủ lại.
Mặc kệ về sau quan hệ sẽ phát triển thành dạng gì, ít nhất trong lòng đối với hai mẹ con này đã không có bất luận phản cảm nào.
Đến phòng ngủ sát vách, Ngô Như Thấm đã đổi sang một bộ quần áo thoải mái hơn.
Một chiếc váy liền áo màu xanh nhạt, lúc này nàng đưa lưng về phía cửa, vừa cười vừa nói: "Tỷ, giúp ta kéo khóa kéo phía sau lên với."
"Ân." Thanh Nịnh nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, đi đến phía sau nàng.
Trong lúc vô tình nhìn thấy tủ quần áo bên cạnh.
Tay của nàng dừng lại giữa không trung.
Sau đó có chút kinh ngạc quay đầu nhìn bố trí của căn phòng này.
Con ngươi vốn không chút gợn sóng, rốt cục nổi lên từng cơn sóng.
Giống nhau.
Giống nhau như đúc.
Vô luận là trang trí phòng, hay là bố trí, thậm chí là các loại vật trang trí nhỏ bé, giấy dán trên tường, đều là giống nhau như đúc.
Khác biệt duy nhất có lẽ là quần áo trong tủ.
Quần áo Ngô Như Thấm mặc khi còn nhỏ đã không còn, cho nên tủ quần áo của nàng có vẻ trống trải hơn một chút.
Nhưng những thứ khác đều là một cặp hai phần.
Giờ khắc này, Thanh Nịnh cảm nhận được, trừ Thanh Tuyết ra, còn có người vẫn luôn quan tâm nàng, mà phần quan tâm này đã kéo dài suốt 20 năm.
Đúng 20 năm, ngày qua ngày, đêm qua đêm tưởng nhớ một người.
Thiếu nữ không biết đây là loại cảm thụ gì.
Nếu như người này đổi thành nàng, mà người tưởng nhớ đổi thành Thanh Tuyết hoặc là Thần Vận, nàng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.
Thật sự không biết.
Đây chính là tình thương của mẹ sao.
Sự lạnh lùng trong lòng Thanh Nịnh dần dần tan chảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận