Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 222: Ấm bác sách mở ra điều kiện

**Chương 222: Điều kiện để có được Ôn Bác Thư**
Sau khi Tần Hiểu Hiểu cúp điện thoại, mẹ Tần lại gần hỏi: "Gọi điện thoại cho ai vậy, ngạc nhiên thế?"
"Ai nha, còn không phải Thanh Nịnh. Mẹ không biết đó thôi, bây giờ nó lại học hư rồi, rõ ràng thi rất tốt, còn nói với con là làm bài không ổn định, hại con lo lắng cho nó cả buổi."
Mẹ Tần cười hỏi: "Con bé bình thường nhìn cao lãnh như vậy, mà cũng biết nói đùa. Cơ mà nó thi được bao nhiêu điểm?"
Nhắc đến điểm số, vẻ ảo não của Tần Hiểu Hiểu lập tức tan thành mây khói, hưng phấn hô: "Mẹ, mẹ biết không, Thanh Nịnh thi được 723 điểm, chắc là thủ khoa của tỉnh. Ha ha, nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi, con thế mà lại là bạn thân của thủ khoa."
Nhìn con gái khoa tay múa chân, mẹ Tần lắc đầu cười cười. Khuê nữ nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là hơi vô tâm vô phế. Tỷ muội tốt chẳng phải nên đố kị, nghiến răng nghiến lợi sao, nó lại ồn ào, nghe Thanh Nịnh thi tốt như vậy, hình như còn vui hơn cả bản thân.
Mẹ Tần cười nói: "Vậy phải chúc mừng các con bốn năm đại học cũng sẽ thành bạn học."
"A? Thật ạ? Thế nhưng điểm số của con hình như không đủ lắm."
"Yên tâm đi, mẹ đã hỏi rồi, bên phòng tuyển sinh nói với mẹ, con là học sinh của thành phố này, sẽ có chút ưu thế, cho nên không thành vấn đề."
Tần Hiểu Hiểu hưng phấn cầm điện thoại di động lên: "Con phải nói cho Thanh Nịnh chuyện này, nó chắc chắn cũng sẽ rất vui."
Lúc này, ở cửa nhà Thần Vận, thang máy "leng keng" một tiếng, sau đó, bên cạnh truyền đến tiếng đập cửa.
Thần Vận nhìn về phía Thần Hàn Lâm: "Nhanh như vậy đã đến rồi? Cơ mà hắn vào khu dân cư bằng cách nào, với lại thang máy này phải quét thẻ, hắn không lên được chứ."
Lão gia tử cười nói: "Ta đã nói với bảo vệ khu dân cư rồi, để bọn họ cố ý cho vào. Đi thôi, qua xem thử."
Khi Thần Hàn Lâm đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy Ôn Bác Thư mang theo hai bình rượu gõ cửa đối diện.
"Lão Thần à, chưa ngủ sao? Lâu lắm không gặp ông, tôi ghé thăm ông một chút, lão Thần..."
Thần Hàn Lâm mở cửa, cố ý nói lớn: "Này, tôi ở phòng này cơ."
Ôn Bác Thư bị dọa suýt chút nữa ném cả bình rượu trong tay, giữa đêm khuya đột nhiên có người sau lưng hô như thế, thật sự quá dọa người.
"Ông... Ông sao lại ở đối diện, tôi nhớ nhầm số phòng sao?"
"Ông quản rộng thật, đây là nhà của con trai ta không được à? Có chuyện gì thì mai nói, ta buồn ngủ rồi." Nói xong, ông liền muốn đóng cửa.
Ôn Bác Thư vội vàng chạy tới ngăn lại, mặt mày hớn hở nói: "Ông xem tôi đường xa tới đây, ông không mời tôi vào nhà ông ngồi một chút."
Khi ông nhìn thấy Thanh Nịnh đứng trong phòng khách, như là nhìn thấy trân bảo hiếm có, hai mắt đều sáng lên. Ông có dự cảm, đây tuyệt đối chính là người mình muốn tìm.
"Đây chính là cô cháu gái kia của ông phải không, cô bé này không chỉ học giỏi như vậy, mà còn xinh đẹp thế này."
Ông nhét rượu vào trong ngực Thần Hàn Lâm, sau đó trực tiếp vào trong nhà.
Thanh Nịnh hai tay đặt trước người, hơi khom người nói: "Cháu chào chú Ôn, cháu là Thanh Nịnh, bác cả thường hay nhắc đến chú trước mặt chúng cháu, nói chú học rộng tài cao, lại còn hòa ái."
Nghe được thiếu nữ tâng bốc, Ôn Bác Thư cười không khép miệng được.
Thật không ngờ lão già kia lại đ·á·n·h giá cao mình như vậy. Người này có thể nhờ vả được, vừa rồi ông còn thầm mắng hắn mấy chục lần.
Ai, mình thật đáng c·h·ế·t mà, cảm xúc hối hận trong lòng dần dần lan tỏa.
Ông nhìn về phía thiếu nữ cười nói: "Cháu chào cháu, ta nghe bác cả của cháu nói là muốn thi vào trường đại học của chúng ta, có đúng không?"
Ôn Bác Thư đi thẳng vào vấn đề. Việc này không cần vòng vo, không thể kéo dài, tránh đêm dài lắm mộng. Huống hồ, đã để lại ấn tượng x·ấ·u trước mặt cô bé này, bây giờ chỉ có mở ra những điều kiện hấp dẫn mới có thể vãn hồi cục diện.
Thanh Nịnh cười không nói, ánh mắt nhìn về phía Thần Hàn Lâm.
Tiểu lão đầu đi tới, trừng mắt nói: "Không phải vừa rồi đã nói rõ rồi sao? Thanh Nịnh đã chuẩn bị đi trường đại học tốt hơn, ông đừng ở đây lãng phí thời gian, mau đi hỏi những học sinh khác đi."
Ông đưa tay kéo cánh tay Ôn Bác Thư ra ngoài, bắt đầu đ·u·ổ·i người.
Không thể không nói, tên x·ấ·u xa này đã được tiểu lão đầu làm cho rõ ràng, minh bạch.
Ôn Bác Thư làm sao chịu đi, đã rất nhiều năm rồi không tuyển được học sinh 700 điểm trở lên. Nếu như có thể thu vào trường học, tuyệt đối là một tấm biển quảng cáo sống, lại thêm nhan sắc của Thanh Nịnh, chỉ cần làm sơ qua tuyên truyền, tuyệt đối sẽ hấp dẫn càng nhiều hạt giống tốt.
Nữ sinh cao lãnh xinh đẹp, học giỏi, chỉ một từ khóa này, nghĩ thôi đã muốn tới đây đi học rồi.
"Lão Thần, ông chờ một chút, nghe xong điều kiện của ta rồi đuổi ta đi. Ta không tin trường học khác có thể đưa ra điều kiện hậu hĩnh hơn."
Thần Hàn Lâm dừng bước, nhưng không buông tay, một bộ dáng tùy thời muốn đuổi ông đi, thuận tiện nháy mắt với Thanh Nịnh.
Thiếu nữ vội rót một chén nước trà: "Bác cả, cứ để chú Ôn uống ngụm nước đi. Mặc kệ có đi Trữ Sơn Y Khoa hay không, vào nhà đều là khách."
"Nhìn cô nương hiểu lễ phép chưa kìa, ông mau buông tay ra đi." Ôn Bác Thư gỡ tay ông ra, cười nhận lấy nước trà.
"Chú Ôn, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói."
"Được, được." Ôn Bác Thư ngồi trên ghế salon, nhìn Thanh Nịnh cười đến mức mắt híp lại thành một đường. Cô nương này càng nhìn càng thuận mắt, hôm nay, mặt mo này ông không cần nữa, cũng phải giành cô bé về tay.
"Vậy ta nói thẳng điều kiện. Đầu tiên, nói về vấn đề tiền bạc, bốn năm học phí toàn bộ miễn phí."
Thần Hàn Lâm bĩu môi: "Nhà chúng ta thiếu chút học phí đó sao? Hơn nữa, với thái độ học tập của Thanh Nịnh, năm nào không lấy được học bổng, ta cho ông cái đầu ta luôn."
"Ông thôi đi, ta cần đầu của ông làm gì? Đêm đến để gối đầu cho ta nghe kể chuyện ma à? Ông nghe ta nói hết đã."
Ôn Bác Thư quay đầu nhìn Thanh Nịnh: "Chỉ cần cháu trong khoảng thời gian học đại học, ta sẽ làm gia sư riêng cho cháu. Cháu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào, ở đâu đều có thể hỏi ta, hơn nữa chỉ cần cháu muốn học lên thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí cao hơn, ta đều sẽ dẫn dắt cháu."
Nghe vậy, khóe miệng Thần Hàn Lâm không nén được ý cười. Ông không ngờ Ôn Bác Thư có thể đem bản thân ra làm điều kiện. Có lẽ người khác không biết lý lịch của ông ta, nhưng lão gia tử lại biết rất rõ.
Ôn Bác Thư uống ngụm nước trà, lén nhìn thấy sắc mặt tiểu lão đầu, trong lòng ổn định không ít. Chỉ cần giải quyết xong lão già này, việc này coi như xong.
Tuy điều kiện vừa rồi đã rất tốt, nhưng lúc nãy ông đã nghĩ ra một điều kiện còn hậu đãi hơn.
Ông tiếp tục nói: "Nếu như thế này còn chưa đủ làm các người hài lòng, ta thêm một điều nữa. Mấy ngày nữa ta sẽ tự mình dẫn đội đi các trường đại học y khoa và bệnh viện tam giáp trên cả nước để học tập, nghiên cứu. Thanh Nịnh, ta sẽ mang theo bên mình toàn bộ quá trình, tuyệt đối để con bé học được những kiến thức thực chất, trong khoảng hai tháng."
Nói xong câu này, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận