Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 306: Tên của ngươi

**Chương 306: Tên của ngươi**
Mấy ngày kế tiếp, Ninh Tình Họa và Giang Diệu Khả đi ra ngoài ngày càng nhiều, hai người như đã bàn bạc từ trước, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện tại văn phòng của Cố Hồng Phi.
Sau đó, bọn họ đàm luận một chút việc vặt trong cuộc sống, bất kể là ăn cơm, hay là đi dạo phố, hai người đều như hình với bóng.
Cố Hồng Phi ngồi tại văn phòng của Thần Vận, xuyên qua cửa sổ, vẻ mặt ưu sầu nhìn hai người phụ nữ kia.
"Ca, sao ta lại cảm giác ta mới là người thừa?"
Thần Vận không nói gì, mà là một mực nhìn tin tức trong điện thoại di động.
Một lát sau, hắn đưa điện thoại đặt trước mặt Cố Hồng Phi: "Tra được một chút thứ hữu dụng, ngươi xem một chút đi."
"Nhanh như vậy, Sở Tân Văn và đám sư huynh đệ kia đủ chuyên nghiệp a."
Cố Hồng Phi trên mặt mang tiếu dung trêu ghẹo nói, nhưng theo ngón tay lướt qua màn hình, nụ cười trên mặt hắn dần dần biến mất.
"Ngày mười một tháng năm, Giang Diệu Khả mang theo một chiếc mũ lưỡi trai, hình như không có tóc, lần đầu tiên xuất hiện tại ngôi chùa cũ nát, khoảng 1 giờ sau rời đi."
"Ngày mười tám tháng năm, Giang Diệu Khả xuất hiện lần nữa tại trong chùa, lần này không đội mũ, mà là xuất hiện mái tóc ngắn ngang tai."
"Ngày hai mươi lăm tháng năm, Giang Diệu Khả lần thứ ba xuất hiện tại trong chùa, lúc này tóc đã dài ngang vai."
"Ngày hai mươi ba tháng sáu, một lần cuối cùng xuất hiện tại trong chùa, khoảng 20 phút sau rời đi, sau đó liền đón xe tiến về Ninh Sơn thị."
"Chú thích: Tin tức này là do camera ven đường quay chụp, tuyệt đối là thật, nhưng đi vào trong chùa gặp ai thì không rõ, tìm kiếm tất cả video đều không thấy người khác ra vào."
Một hồi lâu, Cố Hồng Phi hít sâu vài hơi: "A! Thật đúng là mẹ nó mơ hồ như thế, xem ra suy đoán ban đầu của ta có thể là đúng, nhưng vì cái gì báo cáo kiểm tra sức khỏe lại không có vấn đề."
Thần Vận lạnh lùng hừ một tiếng, hướng cằm về phía người phụ nữ cách đó hơn mười mét: "Vậy ngươi phải đích thân đi hỏi nàng, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến nàng biến thành dạng này."
Trong văn phòng Cố Hồng Phi.
Ninh Tình Họa nhìn Giang Diệu Khả đối diện, vành mắt phiếm hồng hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
Nàng xuất ra ngọc bài đeo trên cổ, vừa cười vừa nói: "Màu sắc đã gần trong suốt, đoán chừng sắp rồi."
Nghe nói như thế, trong mắt Ninh Tình Họa ngậm lấy nước mắt, rốt cuộc không kìm nén được nữa mà chảy xuống.
"Đừng khóc, chúng ta không phải đã nói rồi sao, nếu để cho hắn nhìn thấy thì phiền phức."
"Liền...... Liền không thể thử lại lần nữa sao, ta đã đi nhờ lão đầu nhà ta tìm bác sĩ giỏi nhất, ngươi......"
Giang Diệu Khả đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, trong con ngươi mặc dù đầy vẻ không muốn, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, tựa như đã luyện tập rất nhiều lần.
"Không cần, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta về năng lực của người kia, hắn đã không có cách nào, còn có cần thiết phải thử nữa không?"
Ninh Tình Họa nghẹn ngào nói: "Nhưng, nhưng ta chính là không cam tâm a, ngươi không nên có kết quả như vậy, đến cùng là đã sai ở đâu, vì cái gì ngươi lại cầm tới kịch bản cuộc sống như thế."
"Không có cách nào a, có lẽ từ khi ta xuất hiện ở thế giới này, kịch bản đã cầm trong tay, không sửa được."
Giang Diệu Khả kéo tay nàng, tiếp tục nói: "Đừng quên chuyện chúng ta đã hẹn, đừng khóc nữa, hắn lập tức sẽ trở về."
Ninh Tình Họa gật gật đầu, đứng dậy đứng bên cửa sổ, nhìn xe cộ như nước bên ngoài, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Khi Cố Hồng Phi trở lại văn phòng, chỉ thấy Giang Diệu Khả một mình ngồi ở đó.
Hắn kinh ngạc hỏi: "Ninh Tình Họa đâu? Vừa mới còn thấy ở đây."
"A, trường học bên kia gọi nàng đi, có thể là có chuyện gì đi."
Cố Hồng Phi ngồi bên cạnh nàng, cười nói: "Chiều nay công ty không có việc gì, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
"Tốt, đi xem phim thế nào, «Tên của ngươi» mấy ngày nay chiếu lại, cùng ta đi xem một chút, được không?"
"Phim cũ nhiều năm rồi, bất quá có thể đi xem một chút, dù sao cái kia bất luận là kịch bản, hay là chế tác đều rất tốt."
Hai người ra khỏi công ty, tùy tiện ăn chút gì, liền trực tiếp đi rạp chiếu phim.
Có lẽ vì lúc này mọi người đều đang đi làm, bọn hắn lấy vé vào phòng chiếu, chỉ thấy trong góc có hai đôi tình lữ, hiển nhiên mục đích của bọn hắn dường như không chỉ đơn thuần là xem phim.
Phim bắt đầu chiếu, Giang Diệu Khả nhận bắp rang trong tay hắn, cầm lấy một viên sau đó đặt vào miệng Cố Hồng Phi.
Hắn cắm ống hút vào cốc Cocacola, đưa tới bên miệng Giang Diệu Khả.
Động tác của hai người đều vô cùng thuần thục, tựa như trở lại thời gian ban đầu ở cùng nhau.
Bọn hắn đều ăn ý không nói gì, sợ mở miệng ra, bầu không khí ấm áp này sẽ không còn lại chút gì.
Cố Hồng Phi ánh mắt một mực nhìn màn hình phía trước, nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến tin tức Sở Tân Văn báo lại.
Bất kể kết quả thế nào, một lát nữa nhất định phải nói chuyện với nàng, không làm rõ chuyện này e rằng sẽ có phiền phức, trong lòng hắn đã có dự cảm không tốt.
Giang Diệu Khả cúi đầu liếc mắt nhìn ngọc bài màu sắc càng phát ra ảm đạm, nụ cười trên mặt cũng theo đó chậm rãi biến mất.
Thật sự cứ như vậy kết thúc rồi sao?
Nhưng ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm a?
Còn chưa thấy hắn cầu hôn ta!
Còn chưa được mặc áo cưới đẹp nhất!
Còn chưa cùng hắn trải qua những việc vặt trong cuộc sống!
Còn chưa sinh con cho hắn!
Còn chưa......
Có rất rất nhiều điều chưa làm, nhưng hình như không có cách nào.
Thôi được rồi, Giang Diệu Khả! Ngươi đã kiếm được, vốn là một kẻ sắp chết, hiện tại còn có thể ngồi bên cạnh hắn, ngươi còn có gì không thỏa mãn.
Nghĩ tới đây, nàng đặt đầu lên vai Cố Hồng Phi, ôm cánh tay hắn vào lòng, trên mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Hơn một giờ sau, bộ phim cũng đến hồi kết.
Giang Diệu Khả nhỏ giọng thì thầm: "Nếu như kiếp sau chúng ta gặp nhau ở trên đường, ngươi có nhận ra ta không?"
"Lại nói lời ngốc nghếch gì vậy, chúng ta đời này vẫn còn chưa qua hết, ngươi......"
"Ta sẽ, bởi vì ta đã khắc ghi ngươi vào trong đầu, mặc kệ lúc nào ta cũng sẽ không quên ngươi, mặc kệ lúc nào, địa điểm nào, đều sẽ......"
Thanh âm Giang Diệu Khả dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Cố Hồng Phi nghiêng đầu cười nói: "Ta cũng sẽ không quên ngươi, mà lại...... Diệu Khả, Diệu Khả, ngươi làm sao?"
Hắn phát hiện Giang Diệu Khả dị thường, đầu nàng mềm yếu bất lực dựa vào trên bờ vai, hô hấp đều trở nên yếu ớt mấy phần.
"Diệu Khả, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi đừng dọa ta......"
Cố Hồng Phi luống cuống tay chân, đứng lên, âm thanh run rẩy, tựa như là một đứa bé bất lực, không biết nên làm gì.
Hắn ép buộc mình tỉnh táo lại, một lát sau, ôm lấy Giang Diệu Khả đang ngất đi, chạy như điên ra bên ngoài.
Lúc này, khối ngọc bài đeo trên cổ Giang Diệu Khả “thình thịch” vỡ vụn, hóa thành bụi bay lả tả trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận