Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 300: Thà tình họa gia đình địa vị

**Chương 300: Địa vị trong gia đình của Ninh Tình Họa**
Giang Diệu Khả nhìn Ninh Tình Họa đang ngẩn người, vừa cười vừa nói: "Ta không có lừa ngươi, cũng là bởi vì ta rất ích kỷ."
"Vậy những tấm hình này là chuyện gì xảy ra?"
"Kỳ thật ta vẫn luôn chú ý tình hình gần đây của Hồng Phi, hơn nữa ở Ninh Sơn thị cũng đã một thời gian rồi, cha mẹ ta đến sau khi ta tốt nghiệp đại học Giang Ly."
Ninh Tình Họa nhíu mày hỏi: "Vậy việc này có liên quan gì đến chuyện ngươi nói ích kỷ?"
"Lần này ta trở về chủ yếu là vì đệ đệ của ta, gia đình chúng ta không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, những năm này cha mẹ ta tích cóp kỳ thật đã không còn, hơn nữa Giang Ly lại học y, sau này ít nhất cũng phải học xong nghiên cứu sinh, nhưng trong nhà thực tế không đủ sức."
Giang Diệu Khả nhìn ảnh chụp trên tường, trong con ngươi tràn đầy lưu luyến và thâm tình.
"Còn có chính là ta...... không bỏ xuống được hắn."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tình Họa chậm rãi phủ lên sương lạnh: "Cho nên ngươi lần này trở về chủ yếu là vì tiền?"
Giang Diệu Khả không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại cười hỏi: "Ha ha, muốn nghe chuyện xưa của ta không?"
Nụ cười vẫn dịu dàng, ngọt ngào như cũ.
......
Ninh Tình Họa rời khỏi Giang gia đã là đêm khuya, mưa bên ngoài vẫn không ngừng.
Khi nàng từ cửa đơn nguyên đi ra, cầm ô trong tay nhưng không mở, cúi đầu đi về phía trước, giống như một thân thể không có linh hồn đang dạo bước trong mưa.
Lúc nàng trở lại trong xe, trên thân đã ướt đẫm, bất quá nàng vẫn ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không hề để ý sợi tóc nhỏ xuống nước mưa.
Mưa to như trút nước, đèn đường phía xa đều trở nên mờ nhạt, con đường phía xa tựa như bị bóng tối thôn phệ, khiến người ta không nhìn thấy một tia ánh sáng.
Một hồi lâu sau, Ninh Tình Họa lấy điện thoại di động ra nhìn những tấm ảnh chụp lén, sau đó gửi cho một người đã lâu không liên lạc.
Mười mấy giây sau, chuông điện thoại reo.
Sau khi nhận nghe, bên kia truyền đến thanh âm của một người trung niên, nhưng lại lạnh như băng.
"Alo, mấy tấm hình ảnh ngươi gửi cho ta là có ý gì?"
"Lão đầu tử, giúp ta một việc, đi mời......"
Không đợi nàng nói xong, trung niên nhân lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm tràn đầy trào phúng nói: "Ai u, Ninh đại tiểu thư của chúng ta cũng sẽ cầu người hỗ trợ, thật đúng là hiếm thấy a, ở bên ngoài......"
"Rốt cuộc ngươi có giúp ta hay không?" Ninh Tình Họa cắn môi, có chút quật cường hỏi.
Trung niên nhân hờ hững nói: "A! Ta tại sao phải giúp ngươi, xảy ra chuyện mới nhớ tới mình còn có một cái nhà? Bình thường......"
Ninh Tình Họa gục trên tay lái, đột nhiên nghẹn ngào hô: "Cha......"
Phía sau làm thế nào cũng nói không nên lời.
Trung niên nhân bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ngồi dậy từ trên ghế salon.
"Không phải, khuê nữ, cha mới vừa rồi cùng ngươi nói đùa, ngươi xem làm sao ngươi còn khóc, ngươi nói ngươi muốn làm gì, ta đều nghe ngươi, ai nha....... Ngươi đừng khóc mà, cha sai...... Không phải cha cho ngươi biểu diễn cái lộn ngược ra sau nhé."
Nghe tiếng khóc nghẹn ngào của Ninh Tình Họa, Ninh Thâm, người làm cha, tim đều tan nát. Hắn hiện tại hận không thể tát chính mình hai bạt tai, khuê nữ thật vất vả mới liên hệ với hắn, bản thân lại không giữ mồm giữ miệng.
"Tút tút tút ~~~"
Ninh Thâm nhìn điện thoại đã cúp, vội vàng chạy ra khỏi phòng, tức giận hô: "Ninh Nguyên Bạch, ngươi làm gì ăn, quay lại đây, có phải tỷ ngươi bị người ta ức h·iếp không, sao nó lại khóc?"
Một tiểu hỏa tử hơn 20 tuổi cầm ipad từ trong phòng chậm rãi đi tới, mặc một bộ áo ngủ màu lam nhạt, trên đầu còn đội một cái mũ, nhìn rất đáng yêu.
"Cha, đừng hô, có phải hay không cho là ta không nghe thấy cha vừa rồi nói gì khi gọi điện thoại, rõ ràng là cha làm tỷ ta khóc, giờ lại mắng ta......"
Ninh Nguyên Bạch bất mãn lẩm bẩm, mắt không rời khỏi ipad.
Ninh Thâm xấu hổ hắng giọng một cái, nhưng vì tôn nghiêm sớm đã không tồn tại, vẫn là cường ngạnh mắng: "Ngươi còn dám mạnh miệng với ta, không trị được tỷ ngươi thì ta không trị được ngươi sao, ngày mai......"
Ninh Nguyên Bạch lập tức chịu thua, mặt mũi tràn đầy nụ cười lấy lòng giơ tấm bảng lên, đặt trước mặt Ninh Thâm.
"Cha, đừng có gấp, cha nhìn tỷ ta hiện đang ở trong xe, người của ta vẫn luôn đi theo nàng, nàng từ Giang gia đi ra mới biến thành như vậy, bất quá lấy tính tình của tỷ ta chắc sẽ không phải bị người ta ức h·iếp đâu."
Ninh Thâm cầm ipad phóng đại hình ảnh lên một chút, mặc dù trong video vẫn còn mưa, nhưng vẫn có thể thấy rõ bộ dáng Ninh Tình Họa gục trên tay lái.
Kết hợp với những tấm hình ảnh nàng gửi tới, Ninh Thâm đã hiểu đại khái sự tình, tâm trạng thấp thỏm cũng ổn định một chút, ít nhất hắn có thể xác định, khuê nữ của mình không bị người ức h·iếp, hẳn là đơn thuần tâm tình không tốt.
Ninh Nguyên Bạch đung đưa mũ phù thủy trên đầu: "Cha, tỷ ta khi nào trở về, cái này đều đã qua mấy tháng rồi, cũng không thấy bóng dáng nàng."
"Ta nào biết được a, hay là ngươi đi hỏi nàng đi?"
"Ta mới không đi, cha muốn đi thì cha đi hỏi đi, ta sợ bị đánh."
Ninh Nguyên Bạch không tự giác lùi về sau một bước, hiển nhiên Ninh Tình Họa đã thể hiện hai chữ "huyết mạch áp chế" vô cùng nhuần nhuyễn. Ai nói đánh đệ đệ phải tranh thủ lúc còn sớm, là sợ khi hắn lớn lên đánh càng ác hơn sao?
Ninh Thâm lắc đầu: "Chỉ có ngươi sợ thôi à, ngươi có phải hay không quên nhà ta ai là Đại Tiểu Vương, hay là chờ nàng chơi chán tự mình trở về đi, không phải......"
Đột nhiên, Ninh Nguyên Bạch chỉ vào ipad, trừng lớn mắt nói: "Ta, tỷ ta tới, nàng sẽ không phải là phát hiện ra người đi theo nàng chứ, lần này thảm rồi, cha, cha phải cứu con, tỷ ta có hỏi thì cha cứ nói là cha bảo người đi theo, dù sao nàng đánh cha cũng không đến nỗi xuống tay quá mạnh."
"Ngươi cút sang một bên cho ta, làm gì có ai hố lão tử như ngươi, ngươi trẻ tuổi, ngươi chịu đòn tốt hơn, đừng có bắt ta chịu oan."
"Xong, xong, tỷ ta thật sự đến rồi."
Ninh Nguyên Bạch sợ đến mức mặt trắng bệch, Ninh Tình Họa từng nói rõ không cho người nhà đi theo nàng, nếu không sẽ đánh gãy chân hắn.
Nhưng Ninh Nguyên Bạch làm sao yên tâm để nàng một mình ở bên ngoài, cho nên mới bỏ ra nhiều tiền thuê cao thủ mỗi ngày đi theo nàng như hình với bóng, không ngờ vẫn bị phát hiện.
Ninh Tình Họa gõ cửa sổ xe, cao thủ kia nơm nớp lo sợ mở cửa xe.
Sau khi lên xe, nàng cầm điện thoại đặt ở bên cạnh: "Mở âm thanh ra, ta biết hai cha con các ngươi đang ở bên kia nhìn."
Một lát sau, trong điện thoại không có âm thanh, cao thủ kia mồ hôi đã rơi như mưa, hắn hiện tại chỉ mong lão bản mau nói chuyện, không muốn tai bay vạ gió là tốt rồi.
"Ta đếm đến 3."
"2!"
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng của Ninh Nguyên Bạch: "Tỷ, tỷ tra số vẫn cá tính như vậy, trước giờ không có số 1, ha ha ha ha ~~~" Trong xe vang lên tiếng cười xấu hổ của hắn.
Ninh Tình Họa vành mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm điện thoại, mặc dù không nhìn thấy hình ảnh đối diện, nhưng nàng vẫn cười.
"Cha, Nguyên Bạch, ta nhớ hai người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận