Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 304: Lại đồ ăn lại mê

**Chương 304: Vừa dỗ vừa lừa**
Khi Thần Vận về đến nhà, Thanh Tuyết đang ôm Tiểu Dĩ An trong phòng khách, trán thằng bé còn dán một miếng gì đó màu trắng.
Hắn lại gần hỏi: "Đây là bị làm sao thế?"
Thanh Tuyết thấy hắn trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng lập tức xịu xuống, khóe miệng cũng hơi cong xuống, giống như tùy thời đều muốn khóc lên.
"Ông xã, Dĩ An bị cảm mạo."
Thần Vận vội ôm lấy vai nàng, an ủi: "Ai u, không sao không sao, xem làm đại bảo bảo nhà ta cuống cả lên, không phải chỉ là cảm mạo thôi sao, chuyện nhỏ."
Nghe hắn không có ý trách cứ mình, Thanh Tuyết càng ủy khuất, nước mắt tuôn rơi.
"Đều, đều tại em, ô ô...... Không chăm sóc tốt cho thằng bé."
Thần Vận cầm một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Sao có thể trách em được, hơn nữa em xem, tiểu gia hỏa vẫn còn rất có tinh thần, cũng không khóc không nháo, hẳn là không khó chịu lắm, còn có, cái dán trên trán thằng bé là gì thế?"
"Cái này...... Đây là miếng dán hạ sốt, vừa rồi cha tìm đến một bác sĩ, kiểm tra một lần, nói không sao rồi rời đi, cha đi tiễn bác sĩ."
Lúc này, Thanh Nịnh bưng một chậu nước từ trong phòng vệ sinh ra: "A? Anh về rồi."
Thần Vận vội vàng nhận lấy chậu nước hỏi: "Làm gì vậy?"
Thanh Nịnh đặt một cái khăn lông vào trong chậu nước: "Bác sĩ nói cần hạ sốt bằng phương pháp vật lý, cho nên cần dùng khăn mặt lau tay chân cho Dĩ An."
Thần Hàn Lâm cũng từ bên ngoài trở về, nhìn Thanh Tuyết khóc sướt mướt, mặt mày tràn đầy ý cười.
"Không cần lo lắng, ta vừa cẩn thận hỏi bác sĩ những hạng mục cần chú ý, ông ấy nói không có chuyện gì, không cần phải tiêm, chờ hạ sốt là được."
Ông ôm Dĩ An vào lòng, cưng chiều nói: "Xem cháu trai lớn của ta tinh thần thế này, đoán chừng ngày mai là khỏe."
Vương di từ trên lầu đi xuống, áy náy nói: "Là tôi không chăm sóc tốt Tiểu Dĩ An, cái này. . . . ."
Thần Vận vội vàng cười khoát tay: "Sao lại biến thành đại hội nhận lỗi thế này, bất quá cũng chỉ là cảm mạo thôi, Vương di không cần phải có gánh nặng trong lòng, nào có ai không mắc sai lầm, ai cũng không muốn thằng bé sinh bệnh, có phải không?"
Vương di có chút cảm kích gật đầu, bà làm bảo mẫu nhiều năm như vậy, đa số đều là người nhà có tiền, còn chưa từng gặp qua ông chủ nào dễ nói chuyện như vậy.
Nếu như đứa trẻ xảy ra vấn đề gì, bà chắc chắn là người đầu tiên bị hỏi trách, nhẹ thì bị mắng một trận, nghiêm trọng một chút không chỉ không lấy được tiền lương, còn bị khiếu nại ở trung tâm.
Thanh Nịnh vừa cười vừa nói: "Hai ngày nay Dĩ An và Tầm Du phải tách ra ngủ, lỡ lây bệnh thì phiền phức."
Vương di gật đầu: "Vậy đi, giao Dĩ An cho tôi chăm sóc, ban đêm tôi có thể trông chừng nhiệt độ cơ thể của thằng bé, có chuyện gì tôi sẽ gọi mọi người."
Thần Vận cười nói: "Vậy làm phiền Vương di, Tầm Du ngủ rồi à?"
"Ân, ngủ rồi, một lát tôi bế Tầm Du đến phòng hai người, sau đó tôi ở cùng Tiểu Dĩ An."
Thanh Tuyết lau nước mắt, nhìn cả nhà không ai tỏ ra khó chịu vì con mình bị bệnh, đặc biệt là hai cha con kia, vẫn luôn an ủi nàng, điều này khác xa với gia đình trước đây của nàng.
Nàng còn nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi lần mình bị bệnh, không cần nói đến chuyện uống thuốc hay tiêm, chỉ cần lẩm bẩm vài tiếng, đều sẽ bị bọn họ đánh chửi.
Hai tỷ muội liếc nhau, hiển nhiên đều nghĩ đến chuyện giống nhau, bất quá các nàng lại nhìn nhau cười một tiếng, bởi vì hiện tại đã có Thần Vận ở bên, không cần lo lắng những chuyện này nữa.
Đêm khuya, Thần Vận một mình ngồi trong phòng khách, trước mặt đặt một bình rượu đỏ, trên TV đang chiếu phim của Lâm Chính Anh.
Bất quá tâm tư hắn rõ ràng không đặt ở đó, ly rượu trong tay đã cạn từ lúc nào.
"Sao lại ngẩn người, có chuyện gì phiền lòng sao?"
Không biết từ lúc nào, Thanh Nịnh đã đứng bên cạnh hắn.
Khi Thần Vận quay đầu nhìn sang, lập tức ngây ngẩn, cảm giác mắt mình không đủ dùng.
t·h·iếu nữ hai tay đặt sau lưng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mặc một bộ đồng phục thủy thủ màu trắng xanh đan xen, nhưng rõ ràng là đã được cải tiến, có nhiều chỗ vải vóc bị cắt xén.
Thân dưới mặc một chiếc váy ngắn, đôi chân dài thẳng tắp phối hợp tất trắng, có lẽ là sợ làm ra động tĩnh, nên để chân trần đứng ở đó.
Thần Vận nuốt nước miếng, không biết nên nói gì.
Gương mặt non nớt ngây thơ, còn thắt hai bím tóc, lại phối hợp với bộ quần áo này, thật không biết còn có người đàn ông nào có thể chống lại thế công như vậy.
t·h·iếu nữ thấy ánh mắt hắn ngây dại, có chút ngượng ngùng thì thầm: "Có phải không đẹp không, em đã nói rồi mà, bộ đồ này chắc chắn không được, tỷ tỷ còn bắt em mặc tới đây, thật sự là mất mặt quá."
Nói xong, quay người chạy lên lầu.
Thần Vận sao có thể để nàng rời đi, đứng dậy kéo nàng vào lòng.
Bị dọa sợ, t·h·iếu nữ kinh hô một tiếng, sau đó vội vàng che miệng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nóng rực của Thần Vận, ngượng ngùng cúi đầu.
Thần Vận ngồi trở lại ghế sofa, đặt t·h·iếu nữ lên đùi mình, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: "Thanh Tuyết bảo em tới?"
Thanh Nịnh gật đầu: "Tỷ tỷ đang trông Tiểu Tầm Du, hơn nữa chị ấy mệt mỏi sắp ngủ thiếp đi, cho nên bảo em tới xem anh thế nào."
"Sau đó em liền mặc bộ đồ này tới tìm anh?" Hắn hơi dùng sức, đặt t·h·iếu nữ lên ghế sofa.
Còn chưa đợi hắn có động tác tiếp theo, liền bị t·h·iếu nữ duỗi chân chống đỡ trước ngực.
Nàng có chút ngạo kiều nói: "Chờ một chút, trước không thể động thủ, em mang theo nhiệm vụ tới."
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ của em không phải là đem mình đưa đến miệng anh sao?"
Thần Vận còn muốn tiến lên, nhưng t·h·iếu nữ không có chút nào lùi bước.
"Cái gì chứ, em hỏi anh, có phải anh có tâm sự gì không, lúc ăn cơm tối đã thấy anh có chút không tập trung."
Nhìn con ngươi hắn hiện lên thần sắc phức tạp, Thanh Nịnh lập tức nói: "Anh nói thật đi, nếu không tối nay anh đừng hòng đi ngủ."
Loại uy h·iếp này đối với Thần Vận không khác gì dụ hoặc, bất quá hắn vẫn lùi người về sau một chút, đưa tay nắm lấy......
t·h·iếu nữ lần này không giãy dụa, nằm ở đó mặt đỏ bừng nhìn hắn.
"Thật ra là vì chuyện của Giang Diệu Khả, cô ấy lần này trở về quả thực không đơn giản, nhưng Tình Họa tỷ tin tưởng cô ấy, anh chỉ là có chút lo lắng mà thôi."
Những chuyện phiền lòng kia, hắn vẫn lựa chọn không nói cho t·h·iếu nữ.
Thanh Nịnh hồ nghi nói: "Thật?"
"Đương nhiên." Thần Vận không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của t·h·iếu nữ.
"A, vậy được rồi, em về đây." t·h·iếu nữ giãy dụa đứng dậy, quay người định rời đi.
Thần Vận bước lên giữ chặt nàng: "Này, em đi luôn sao?"
"Đúng vậy, vậy anh còn muốn thế nào?"
"Em nói xem?" Thần Vận lần nữa ôm nàng vào lòng.
t·h·iếu nữ ghé vào tai hắn giảo hoạt cười nói: "Anh quên rồi à? Em đang đến tháng, cho nên anh....... Hắc hắc."
Ngay khi nàng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, giọng nói ác ma của Thần Vận vang lên bên tai nàng.
"Anh biết, nhưng Thanh Tuyết không dạy em phương pháp khác sao?"
t·h·iếu nữ lập tức ngây ngẩn, trong mắt nhìn hắn lộ ra chút cầu khẩn.
Thật sự là không nên mặc bộ quần áo này xuống đây mà, cuối cùng người chịu tội lại là mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận