Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 252: Tỷ, ta nghĩ ngươi (1350 lễ vật giá trị tăng thêm)

Chương 252: Tỷ, ta nhớ tỷ (1350 lễ vật giá trị tăng thêm) Nghe nói như thế, Thần Vận lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bờ môi cười khúc khích, nếu như không phải đang lái xe, hắn tuyệt đối phải thử xem rốt cuộc là khẩu vị nào ngon hơn một chút.
Thanh Nịnh mười phần đắc ý bĩu môi, cuối cùng cũng lật ngược được một ván, nếu như không phải là bởi vì xe cộ hạn chế hành động của hắn, thật sự không dám làm ra hành vi dẫn lửa trên thân như vậy.
Hai người đến cửa chính, khi Thần Vận cầm rương hành lý, thiếu nữ đã chạy vào biệt thự.
Thanh Tuyết đang lo lắng ngắm nhìn trong phòng khách, nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia, lập tức chạy chậm đến nghênh đón.
Hai tỷ muội ôm nhau, đều là nghẹn ngào không nói nên lời, từ khi đón Thanh Nịnh từ thôn Tây Danh trở về, hai người liền không có tách ra nữa.
Thần Vận đặt rương hành lý sang một bên, nhìn hai người trong lòng cũng là cảm khái không thôi, có lẽ không ai có thể hiểu được tình cảm mà Thanh Tuyết dành cho thiếu nữ.
Từ lúc nàng mang Thanh Nịnh về, ràng buộc của hai người không chỉ đơn giản là tỷ muội.
Thanh Tuyết thường xuyên kể cho Thần Vận nghe một ít chuyện hồi bé của nàng và Thanh Nịnh, lúc đó phụ mẫu đối đãi hai tỷ muội dù khó mà nói, nhưng thái độ còn chưa ác liệt như vậy.
Có đôi khi cũng sẽ lấy ra một ít trứng gà gì đó để các nàng bồi bổ thân thể, Thanh Tuyết không nỡ ăn một cái nào, vụng trộm giấu đi trước khi xảy ra chuyện.
Đợi đến ban đêm khi bọn hắn đều đã ngủ, lại bò từ trên giường lên, chui vào ổ chăn của Thanh Nịnh, lấy trứng gà giấu đi ra cho nàng ăn.
Lúc ấy Thanh Nịnh mặc dù không hiểu gì về vấn đề cảnh vật xung quanh, nhưng nàng biết trong nhà chỉ có tỷ tỷ là người đối tốt với nàng, cho nên điều này cũng khiến tình cảm của hai tỷ muội đạt tới mức không ai có thể thay thế, ngay cả Thần Vận cũng không được.
Lúc này, Tiểu Thất từ trên lầu chạy xuống, thấy thiếu nữ trở về liền vây quanh nàng mấy vòng, lại dùng sức ngửi mấy lần, xác định thân phận của thiếu nữ.
"Meo ~~~"
Dùng sức kêu một tiếng.
Thanh Tuyết lau lau nước mắt trên mặt, vừa cười vừa nói: "Mau ôm Tiểu Thất đi, mỗi lần video nó đều trơ mắt nhìn muội, khẳng định đặc biệt nhớ muội."
Thanh Nịnh ôm nó, dùng trán cọ xát trán nó: "Quả nhiên mập không ít, xem ra cơm nước rất không tệ nha."
Tiểu Thất vươn ra móng vuốt nhỏ sờ sờ tóc của Thanh Nịnh, Thần Vận thấy cảnh này có chút quay đầu đi, người khác không biết điều này đại biểu cái gì, nhưng trong lòng hắn rõ ràng.
Lúc này, Thần Hàn Lâm cùng Vương di, mỗi người ôm một đứa bé con từ trên lầu đi xuống.
"Thanh Nịnh trở về, nhà này xem như người một nhà đoàn tụ."
"Ân." Thanh Nịnh nhu thuận đáp ứng.
Thanh Tuyết ghé vào tai nàng nói: "Tiểu mụ này của muội không mang chút lễ gặp mặt sao, cẩn thận sau này bọn hắn không cho muội dưỡng lão, nhổ ống dưỡng khí của muội."
"Ta, ta có mang."
Thanh Nịnh vội vàng chạy đến trước rương hành lý, mở ra, từ bên trong lấy ra hai bộ quần áo nhỏ tinh xảo và mấy món đồ chơi.
"Hình như hơi lớn một chút." Nàng mở đóng gói ra, khoa tay một chút lên người Tiểu Tầm Du.
Vương di cười nói: "Không sao, trẻ con lớn nhanh lắm, một ngày một khác, nói không chừng hai ngày nữa liền có thể mặc, ta đi giặt qua."
Đem đứa bé giao cho Thanh Tuyết, đón lấy quần áo và đồ chơi trong tay thiếu nữ, cầm đi phòng vệ sinh khử độc.
Thanh Nịnh tiến đến nhìn hai tiểu gia hỏa, hai huynh muội đều trừng mắt to nhìn nàng, Thanh Nịnh hỏi: "Có thể cho ta ôm một chút không, đáng yêu quá."
"Đương nhiên có thể, đây, cho muội." Thanh Tuyết đưa Tiểu Tầm Du tới.
"Chờ chút, ta mới từ bên ngoài về, để ta đi rửa tay đã."
Thanh Nịnh trở về, cẩn thận nhận lấy: "Thật tốt quá, mềm mại, thơm quá."
Tiểu Tầm Du nhìn thiếu nữ trước mặt một hồi, đột nhiên rướn đầu nhỏ đến khuôn mặt nàng, há mồm cắn một cái.
Hiện tại nàng còn chưa mọc răng, giống như là dùng sức hôn Thanh Nịnh, điều này làm cho nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với trẻ con như vậy, thật là thú vị, làm nàng thèm muốn.
Thanh Tuyết nhìn ánh mắt hâm mộ của nàng, mê hoặc nói: "Có muốn tự mình sinh một đứa không, rất có ý tứ."
"Không muốn, tỷ đã sinh hai đứa, tạm thời đủ rồi."
Sau đó lại nhỏ giọng thầm thì: "Sau này rồi nói, bây giờ còn phải đi học."
"Ân, cũng đúng, bất quá ta nghe nói trong lúc học đại học sinh con cũng được."
"Ài? Thật sao, còn có chuyện như vậy."
Thanh Nịnh ngơ ngác hỏi, mặc dù không biết vì sao lại có quy định nghịch thiên như thế, nhưng tỷ tỷ đã nói, hẳn là thật.
"Khụ khụ, hay là hai người ngồi xuống nói chuyện đi, như vậy không mệt sao?"
Thần Vận hợp thời đánh gãy chủ đề kỳ quái này, dù sao những chuyện này hiện tại vẫn còn quá sớm.
"Đúng nha, trước tiên lên lầu xem phòng của muội đi."
Thanh Tuyết đặt Tầm Du vào trong ngực Thần Vận, lôi kéo Thanh Nịnh chạy lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn lại hai cha con hai mặt nhìn nhau.
Thần Hàn Lâm trừng mắt mắng: "Ngươi nhìn cái gì?"
Thần Vận dùng sức nuốt nước miếng, tiện thể nuốt luôn câu "nhìn ngươi thì sao" vào trong bụng.
Nếu lời này nói ra, hôm nay trận đòn này tuyệt đối không tránh được.
"Có ai ôm con như ngươi không, mau đưa cho ta, ngươi nên làm gì thì làm đi." Thần Hàn Lâm ghét bỏ nói.
Nhận lấy Tiểu Tầm Du, tiểu lão đầu nhìn hai đứa bé, mỗi tay một đứa, cười không ngậm được miệng.
Thần Vận thấy cảnh này, hung dữ nghĩ, tiểu lão đầu, không cần bây giờ ngươi đối với ta như vậy, đợi ta cố gắng một chút sinh thêm hai đứa nữa, ta xem ngươi ôm kiểu gì.
Sông có khúc người có lúc, chớ khinh ta bây giờ chỉ có hai đứa con, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ làm cho ngươi hối hận.
Hắn quay người đi về hướng phòng bếp, trút giận lên đống nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng Thần Vận xem nhẹ một điểm, chính là càng nhiều con, địa vị của hắn lại càng nhanh chóng hạ xuống.
Thanh Nịnh nhìn thấy gian phòng của mình, nháy mắt mở to hai mắt, tại sao gian phòng có thể lớn như thế, xa hoa quá đi.
Trừ công trình cần thiết trong phòng, còn có phòng giữ quần áo chuyên môn và một thư phòng nhỏ.
Đặc biệt là cái giường kia, cảm giác nằm ba người vẫn còn thừa.
Thanh Nịnh hưng phấn nằm sấp lên trên, mềm mại, đặc biệt dễ chịu.
"Thế nào, thích không?"
"Ân, rất thích, thật không ngờ ta còn có thể ở nơi như vậy."
Thanh Tuyết ghé vào bên người nàng, vuốt vuốt tóc nàng: "Rất bình thường nha, Thanh Nịnh của ta xứng đáng với hoàn cảnh như vậy."
Thiếu nữ nhích người, ghé vào trong ngực nàng, đưa tay ôm eo thon, thấp giọng nói: "Tỷ, ta nhớ tỷ."
"Ta biết." Thanh Tuyết hốc mắt lại đỏ lên, không ngừng vuốt ve tóc nàng.
Thanh Nịnh nắm tay đặt lên bụng Thanh Tuyết, nhẹ giọng hỏi: "Có phải rất đau không, ta đều không có ở bên cạnh tỷ......"
Nói đến đây, thiếu nữ nghẹn ngào không nói nên lời.
"Không sao, muội cũng đã thấy hai tiểu gia hỏa kia, có phải rất đáng yêu không, cho nên chịu chút khổ vẫn đáng giá, hơn nữa đây là kết tinh tình yêu của hai người."
Nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ, ý vị thâm trường nói: "Về sau muội sẽ rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận