Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 584: Liền nhìn một chút

Chương 584: Chỉ nhìn một chút
Làm thế nào để định nghĩa một người lương thiện?
Mỗi người sẽ đưa ra những đáp án khác nhau.
Những đứa trẻ mồ côi này có cần tiền không?
Cần.
Nhưng cho chúng đủ tiền có phải là lương thiện không?
Không, điều này có thể ngược lại sẽ hại chúng.
Những đứa trẻ ở độ tuổi này giống như một tờ giấy trắng, một chút việc nhỏ phát sinh bên cạnh chúng cũng sẽ lưu lại trên tờ giấy đó những vết cắt nông sâu khác nhau.
Tiền trong tay Thần Vận không nói đến việc nuôi dưỡng mười mấy đứa trẻ như thế này, thêm mấy trăm đứa hắn cũng nuôi nổi.
Nhưng mỗi ngày áo đến thì đưa tay, cơm đến há miệng có phải là tốt với chúng không?
Cũng không phải.
Thời gian dài, trong lòng chúng sẽ cho rằng đây là những thứ chúng đáng được nhận.
Thần Vận không thể nuôi chúng cả đời, đến khi ra xã hội, sẽ không có ai đối xử với chúng như vậy.
Cho nên, không bằng từ nhỏ đã bồi dưỡng thói quen tự gánh vác cho chúng.
Hết thảy đều dựa vào chính mình, coi như sau này không có đại phú đại quý, ít nhất cũng đủ ấm no.
Đồng thời, Thần Vận mời đến giáo viên, tiết học đầu tiên cho chúng không phải là Ngữ Văn và số học.
Mà là làm thế nào để làm người.
Xấu không đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ xấu này do mình bồi dưỡng ra.
Thần Vận cũng không muốn mấy chục năm sau, có người đâm sau lưng mắng hắn nuôi một đám "Bạch Nhãn Lang".
Cho nên, hắn đặt ra rất nhiều quy củ trong cô nhi viện này.
Cũng may, những đứa trẻ này đều rất biết ơn, cũng rất nguyện ý làm những việc này.
Trải qua mưa gió, mới biết được sống dưới ánh mặt trời trân quý đến mức nào.
Đương nhiên, Thần Vận cũng có chút tư tâm.
Những đứa trẻ này đã xem gia đình hắn như tín ngưỡng.
Mười mấy năm sau, trong này chắc chắn sẽ có một số nhân tài tốt nghiệp đại học.
Chúng sẽ chọn công ty nào để vào làm?
Đáp án đã dán trên trán những đứa trẻ này.
Tập đoàn Tuyết Nịnh.
Đến lúc đó, e rằng độ trung thành là vấn đề Thần Vận không cần lo lắng nhất.
Nghĩ mà xem, toàn bộ tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn Tuyết Nịnh đều là những người như thế này, còn có gì phải lo lắng sau này?
Khi những chấm sao xuất hiện trên bầu trời, Thần Vận lấy ra các loại đồ vật đuổi côn trùng.
"Nào, đều đeo vòng đuổi muỗi vào, đừng chỉ đeo một cái, trên chân cũng đeo mấy cái, muỗi trên núi rất lợi hại."
Thanh Tuyết nhìn hắn không ngừng bôi các loại dược thủy lên người mình, trên mặt còn lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Người đàn ông này sao giống một nhà khoa học quái dị vậy, không lẽ lại bắt ta làm thí nghiệm gì đó?
"Ai nha, được rồi, chỗ này ta tự làm là được."
Chai nước hoa trong tay Thần Vận bị nàng đoạt mất.
"Haizz, đợi mãi mới đến giờ khắc này, giờ không để, lại là làm công cốc một ngày."
Thanh Tuyết thẹn thùng lườm hắn.
Sau đó ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Bên cạnh còn có người, không phải qua bên kia rừng cây để ngươi thoa khắp toàn thân sao?"
"Được được....."
Nói được nửa chừng, Thần Vận hậm hực lắc đầu: "Thôi vậy, đoán chừng đến bên trong đó, bất cứ thứ gì đuổi côn trùng cũng vô dụng, làn da của ngươi bị cắn một chút chắc chắn sẽ đau rất lâu."
Thanh Tuyết đắc ý mím môi.
Biết ngay hắn không nỡ mà.
Rất thích hắn nhìn mình, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhưng lại lo lắng.
Muốn ăn, nhưng không ăn được.
Đặc biệt là dáng vẻ hắn hiện tại, một mặt chính nhân quân tử, nhưng lại không dám đứng lên.
Rất thú vị.
Sở Tân Văn ghé vào cửa xe hô: "Thần tổng, đi thôi, ngắm sao đi."
"Cút, lớn thế rồi còn ngắm sao, ta thấy ngươi giống ngôi sao."
Hả?
Lão già này uống nhầm thuốc súng à?
Không phải vừa rồi ngươi gọi ta đi sao, sao giờ lại nói ta.
Không đúng.
Hắn cũng có thể là đang khen ta.
Khen ta là ngôi sao sáng trên bầu trời.
Không sai, chắc chắn là như thế này.
Ở cùng Thần Vận lâu, Sở Tân Văn đã học được cách sinh tồn.
Thắng lợi tinh thần.
Tổ sư AQ tiên sinh.
Hắn đắc ý lại ngồi ra bên ngoài.
Thanh Nịnh đến gần nhỏ giọng hỏi: "Ban đêm ngươi ở cùng ta sao?"
"Muốn ta?"
"Phi! Mắt nào của ngươi thấy ta muốn ngươi." Thanh Nịnh bất mãn nhìn hắn.
"Hai mắt đều thấy."
"Vậy chúng không có tác dụng gì, móc ra ngâm dấm đi."
"Vậy ngươi động thủ đi."
Thần Vận đưa tay ôm eo thiếu nữ, vùi đầu vào cơ thể mềm mại của nàng.
Hô!
Lại là một buổi tối tràn đầy sức sống.
Hút đủ năng lượng, Thần Vận ngẩng đầu nói: "Trong cô nhi viện có ký túc xá, ta ở cùng Sở Tân Văn là được."
"Thế nhưng...... Sẽ có nhiều muỗi không?"
"Không sao, ta đến đây rất nhiều lần, sẽ làm tốt biện pháp phòng hộ."
"A? Ngươi đã đến đây rồi?"
Thần Vận gật đầu: "Đúng vậy, ngồi đường sắt cao tốc đến thành phố gần đây, sau đó lái xe đến không bao lâu."
"Vậy được rồi." Thanh Nịnh vẫn còn có chút lo lắng nhìn hắn.
"Không cần nhìn ta như vậy, ký túc xá ở tầng một, ta sẽ đỗ xe ở đó, khi nào muốn ta, ngẩng đầu là có thể thấy ta."
"Hứ! Ta mới không muốn ngươi."
Sau đó nàng nhỏ giọng hỏi: "Không phải...... Ta đi cùng ngươi vào ký túc xá đi."
"Không cần, mở chiếc xe này đến là để chuẩn bị cho các ngươi."
Kỳ thật, hoàn cảnh ký túc xá không tệ, ít nhất cũng là tiêu chuẩn khách sạn.
Nhưng so với trong nhà vẫn không thể sánh được, hắn không nỡ để hai tỷ muội chịu khổ.
Hơn nữa, mới đổi chỗ ở, cũng sợ các nàng không thích ứng, không có cảm giác an toàn.
Không bằng ở cùng mẹ con Trình Văn Nhân, Thẩm Khê Nguyệt trong xe, ít nhất mấy người đều rất quen thuộc, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
"Có phải ngươi rất hiếu kì trong ký túc xá có gì không, ta dẫn ngươi đi xem, không chừng trong nhà vệ sinh có Pikachu nhào lộn."
Nhìn nam nhân lại chuẩn bị nhào tới hút dương khí của mình, Thanh Nịnh vội vàng né tránh.
"Ta mới không dễ lừa như vậy, đây đều là chuyện hơn một năm trước, ngươi còn chơi."
Từ khi trải qua một lần bị lừa, Thanh Nịnh không còn tin trên đời này còn có động vật nhỏ nhào lộn.
Tôn Ngộ Không đến nàng cũng không tin.
Làm mặt quỷ với Thần Vận, thiếu nữ chạy xuống xe.
Một lúc sau, Thần Vận cuối cùng cũng có thể đứng lên.
Ra khỏi xe, ngồi bên cạnh Sở Tân Văn.
"Ngắm sao à?"
"Không, đang nhìn mình." Sau đó hắn đưa tay chỉ một ngôi sao khá sáng trên trời, hỏi: "Ngươi thấy cái kia giống ta không?"
"Giống cái đầu ngươi, có bệnh à."
"Ha ha, vậy là đúng rồi, ta cảm thấy cũng giống đầu của ta."
Thần Vận lập tức im lặng.
Ngồi dịch sang một bên, cảm giác mặt lớn của hắn đã dán lên mình.
Người này có phải luyện công đến hỏng cả đầu óc rồi không, sao tốt xấu gì cũng không hiểu.
"Đi, lái xe đến ký túc xá đi."
"Được."
Đêm khuya.
Thanh Nịnh trằn trọc không ngủ được.
Luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Một lát sau, không nhịn được xoay người ghé vào bên cửa sổ.
Nhìn một chút.
Chỉ nhìn một chút.
Sau đó sẽ đi ngủ.
"Cạch."
Âm thanh rất nhỏ vang lên.
Vừa mở cửa sổ.
"Biết ngay ngươi sẽ nhớ ta mà."
"Rầm!"
Cửa sổ đóng lại.
Thiếu nữ xấu hổ vùi đầu vào chăn.
Người này có bệnh à.
Nửa đêm còn ngồi đây chờ, chắc chắn là để dọa mình.
Bất quá.....
Cuối cùng cũng nhìn thấy hắn.
Mà lại ngay tại cách mình chưa đến 1 mét.
Có thể yên tâm đi ngủ rồi.
Nghĩ như vậy.
Mấy phút sau, hô hấp của thiếu nữ dần trở nên đều đều.
(PS: Sách mới đã đăng, độc giả nào có hứng thú có thể xem thử, thêm vào tủ sách, tác phẩm của Thất Thất tuyệt đối sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mọi người.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận