Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 310: Sông diệu nhưng (3) tín nhiệm

**Chương 310: Sông Diệu Khả (3) Tin Tưởng**
Sau mười mấy ngày luyện tập cho kỳ thi thứ hai, vận khí của ta cũng không tệ lắm. Mặc dù quá trình khảo thí có chút gập ghềnh, nhưng may mắn là ta đã qua ngay lần thi đầu tiên.
Sau khi thi xong, ta đứng ở bên cạnh quan sát tiểu hoàng mao lái xe, hắn có vẻ linh hoạt và tự nhiên hơn, rất nhanh đã vượt qua bài thi.
Rời khỏi trường thi, chúng ta cùng nhau đi bộ về nhà, bất quá không hề có ý định đi ăn mừng hay làm những chuyện tương tự. Tiểu lão đầu đã lái xe đến đón ta.
Ta chào tạm biệt tiểu hoàng mao rồi lên xe, hắn thản nhiên đút hai tay vào túi quay người rời đi.
Phụ thân nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ giọng hỏi: "Chàng thanh niên kia là bạn của con sao? Trông cũng rất đẹp trai."
Ta làm sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, vừa cười vừa đáp: "Yên tâm đi, chỉ là học viên cùng học lái xe thôi, chúng ta còn không có lưu lại phương thức liên lạc."
"Ha... Ha ha, con nha đầu này đang nói cái gì vậy, ta nào có ý gì khác, con đã lớn thế này, ta sẽ không quản con giao du với loại bạn bè nào đâu."
Ta cười xảo quyệt hỏi: "Thật sao? Người không sợ ngày nào đó con từ trên chiếc mô tô quỷ hỏa của tiểu hoàng mao này nhảy xuống à?"
Tiếng cười của tiểu lão đầu im bặt. Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt tinh quái của ta, sau đó lại nở nụ cười.
"Không sợ, ta làm sao lại sợ loại chuyện này."
Xe khởi động, hướng thẳng về nhà.
Đêm khuya, Giang Hiến Nghiệp đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, khiến Lý Bình bên cạnh giật nảy mình.
Hắn xoay người xuống giường, chạy một mạch đến phòng khách.
Ta đang cuộn tròn trên ghế sofa, ôm ipad xem phim, thấy hắn bộ dạng nghiêm túc, ta liền tháo tai nghe xuống.
"Tiểu lão đầu, sao thế, không lẽ gặp ác mộng à?"
"Con và chàng thanh niên tóc vàng kia phát triển đến đâu rồi?"
"A?" Ta lập tức trợn tròn mắt, không ngờ một câu nói đùa lại khiến hắn nhớ mãi đến giờ.
"Gì chứ, chúng ta thật sự đến bạn bè còn không tính, chiều nay chỉ đùa người thôi, sao lại tưởng thật vậy?"
"Ta..." Tiểu lão đầu vội vàng cầm lấy cốc nước trên bàn, cười ngượng ngùng: "Ta là ra uống nước, ha ha."
Nhìn theo bóng dáng hắn chạy về phòng ngủ, ta che miệng cười trộm, bất quá trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, tiểu lão đầu như vậy thật sự quá đáng yêu.
Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc, ta bắt đầu bước vào cuộc sống đại học đầy vui vẻ. Không lâu sau khai giảng, ta gia nhập hội sinh viên, đồng thời còn tranh cử chức lớp trưởng.
Ta bình thường rất lạc quan, luôn tươi cười rạng rỡ, cho dù là giáo viên hướng dẫn hay các bạn học đều rất thích ta, ít nhất là bề ngoài nhìn như vậy.
Trong số các bạn học, ta và Nhậm Khiết có mối quan hệ tốt nhất, chúng ta ở cùng một phòng ký túc xá. Mặc dù cô ấy và ta đều tranh cử lớp trưởng, cuối cùng cô ấy không được chọn, nhưng xem ra cô ấy không quá quan tâm đến việc đó, bất kể là ăn cơm hay đi dạo phố đều luôn kéo ta theo.
Có một buổi tối, Nhậm Khiết đến gần ta nói: "Buổi tối có một buổi tụ tập, cùng đi chơi đi, ở một quán KTV, mà lại không cần chúng ta trả tiền."
Ta suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Ta không đi đâu, ta cũng không quen ai, cậu đi chơi đi."
"Ai nha, đi cùng đi, đều là người trong học viện của chúng ta, mà lại hội trưởng hội sinh viên hôm nay cũng có mặt, coi như làm quen."
Ta do dự một chút, vẫn định từ chối, bất quá Nhậm Khiết đã lôi ta ra ngoài.
Cứ như vậy, ta cùng cô ấy đón xe đến quán KTV kia.
Sau khi vào cửa, ở trên ghế sofa trong đại sảnh, ta nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Tóc vẫn là màu sắc quen thuộc đó, bất quá quần áo đã thay đổi, một thân âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, các nút áo gần như đều mở toang, trên tai đeo mấy chiếc bông tai, nhìn vừa du côn lại vừa đẹp trai.
Lúc này, hắn cũng trông thấy chúng ta, chỉ là hất đầu về phía ta, xem như chào hỏi.
Tiểu hoàng mao làm việc rất có chừng mực, hắn có thể sợ người bên cạnh ta hiểu lầm, cho nên không có đến ôn chuyện.
Ta mỉm cười gật đầu, sau đó đi theo Nhậm Khiết vào phòng bao.
"Nhậm Khiết đến rồi, aiyo, Giang Diệu Khả cũng tới, hiện tại cậu là hoa khôi của khoa chúng ta đó, mau vào đây ngồi."
Trong phòng đã có mấy đàn anh ngồi sẵn, đều là những gương mặt quen thuộc, ta mỉm cười chào hỏi họ, sau đó ngồi xuống một vị trí ở góc.
Nhậm Khiết ghé sát nói nhỏ: "Tớ ra ngoài một chút, cậu đừng có chạy lung tung đó."
"Ơ, cậu đi đâu, tớ..."
Không đợi ta nói xong, cô ấy đã chạy ra ngoài.
Ta chán nản ngồi đó, cầm một lon cola lên nhấp từng ngụm.
Một lát sau, Nhậm Khiết và một đàn anh cùng quay lại.
"Hội trưởng Tôn đến rồi, mau lại đây ngồi, mọi người đang chờ cậu."
Tôn Trì nhiệt tình cười nói: "Được rồi, được rồi, mọi người ngồi đi, không cần khách sáo, hôm nay tôi bao, mọi người cứ thoải mái uống."
Một lát sau, Tôn Trì bưng hai chén rượu ngồi xuống bên cạnh ta.
"Giang Diệu Khả, cậu là thành viên mới của hội sinh viên à, nghe bọn họ nói cậu rất xuất sắc, ở trong hội sinh viên đã thích ứng chưa?"
"Mọi thứ đều rất tốt, đa tạ hội trưởng Tôn đã quan tâm." Ta nói chuyện rất khách sáo, đồng thời cũng giữ khoảng cách nhất định với hắn một cách tự nhiên.
"Vậy thì tốt, nào, lần đầu gặp mặt, cạn một chén đi."
Không đợi ta từ chối, Nhậm Khiết ghé sát nháy mắt mấy cái với ta: "Uống một chén đi, hội trưởng Tôn đã nể mặt cậu lắm rồi đó."
Những người khác cũng ồn ào: "Uống đi, uống đi..."
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, tiểu hoàng mao đi vào, tiện tay tắt nhạc.
Tôn Trì khẽ nhíu mày: "Cậu là ai? Ở đây chúng tôi không cần nhân viên phục vụ, cậu ra ngoài đi."
Tiểu hoàng mao nhìn hắn cười lạnh: "A! Lão tử khuyên mày nên bỏ cái thứ trong tay xuống, gây sự ở địa bàn của ta, chán sống rồi à?"
Nhậm Khiết nhìn thấy hắn, ánh mắt rõ ràng có chút lảng tránh.
Tôn Trì đặt chén rượu xuống, lạnh giọng nói: "Cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu?"
"Đồ ngu." Tiểu hoàng mao mắng một câu, sau đó nhìn về phía ta: "Nhóc ngốc, tên nhãi này muốn hạ dược cậu, chuẩn bị một lát nữa đưa cậu đến khách sạn."
"Đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta đều là bạn học, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy." Tôn Trì nhìn về phía mấy nam sinh xung quanh.
Bọn họ lập tức đứng lên hùa theo, bất quá nhìn thấy trang phục của tiểu hoàng mao, rõ ràng có chút sợ hãi, khí thế đều có chút không đủ.
"Đúng vậy, chúng ta đều là sinh viên có tố chất, cậu chắc chắn là nhìn lầm."
"Hạ dược loại chuyện này chỉ có trong phim ảnh thôi, cho dù cậu là bảo an ở đây, cũng phải có bằng chứng chứ."
"Tôi thấy người này rõ ràng là gây sự, hay là chúng ta đi thôi."
Nhậm Khiết ghé sát ta nói nhỏ: "Người này nhìn đã không giống người tốt, đoán chừng là có ý đồ xấu với cậu, đừng để ý đến hắn."
Tiểu hoàng mao vẫn cười lạnh, nhìn đám tôm tép nhãi nhép này lắc đầu.
Sau đó nhìn về phía ta: "Nhóc ngốc, ta chỉ hỏi cậu một câu, cậu tin bọn họ hay là tin ta, nếu như cậu tin bọn họ, việc này ta mặc kệ, ta đi ngay bây giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận