Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 107: Mạo hiểm họp phụ huynh

**Chương 107: Mạo hiểm họp phụ huynh**
Thanh Nịnh nhìn hắn không nói lời nào, tiếp tục giải thích: "Thúc thúc, ngươi thật sự có thể thử một chút, nếu như khó dùng, có thể dùng kèm khoai tây chiên."
Nói xong, còn làm ra vẻ gật đầu.
"Bạn học Thanh Nịnh, nếu như không thể tập trung chú ý thì phải làm sao?" Các phụ huynh khác đã bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, muốn xem xem thiếu nữ trên đài còn có đáp án nào khác không.
"Phố Thượng Hà......"
"Nếu như học thuộc bài tương đối chậm thì phải làm sao?"
"Mứt quả......"
"Nếu như đại tiện quá chậm thì phải làm sao?"
"Mứt quả phố Thượng Hà......"
"Nếu như không biết làm bài thì phải làm sao?"
Thanh Nịnh trầm tư một lát: "Cái này của ngươi có vẻ hơi phiền phức."
Hơn mười vị phụ huynh đồng thời lộ ra một biểu cảm: (O°ω°o) rốt cục cũng có đáp án khác sao?
Biết ngay mà!
Làm sao có thể luôn luôn là một đáp án, bọn hắn đều muốn hỏi phụ huynh của Thanh Nịnh, có phải là đã nhận tiền quảng cáo của lão đại gia kia không, nếu không thì sao lại ra sức tuyên truyền đến vậy.
"Ca, tiệm bánh ngọt ngươi hay đến tên là gì vậy, bánh ngọt của tiệm đó có thể giải quyết được vấn đề này."
Thần Vận có chút bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ trên đài, lúc này gọi mình, sao có loại cảm giác không nộp bài tập bị điểm tên hồi đi học thế này.
Các phụ huynh khác đồng loạt nhìn về phía Thần Vận, biểu cảm khác nhau, nhưng có thể tóm lại thành một câu, chính là phẫn nộ sau khi bị đùa giỡn.
Thần Vận hiểu rõ, lúc này không thể để Thanh Nịnh nói lung tung nữa, nếu không có thể sẽ gây nên sự phẫn nộ của mọi người, ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn nàng đã không còn phù hợp.
Hắn đứng lên đi đến bục giảng, cười nói với các phụ huynh phía dưới: "Trước hết xin lỗi các vị phụ huynh, mặc dù Thanh Nịnh vừa rồi nói những biện pháp kia đều là nàng đang dùng, nhưng có thể không quá thích hợp với con của các vị."
Thiếu nữ hơi ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ta vừa rồi nói sai cái gì sao?"
"Không có."
Thanh Nịnh càng không hiểu: "Vậy tại sao ngươi lại xin lỗi, ngươi biết những gì ta nói đều là thật mà."
Thần Vận dịu dàng xoa đầu nàng: "Ta biết, ngươi không có nói dối."
Sau đó nhìn về phía phụ huynh dưới đài, ôn nhu nói: "Thanh Nịnh nhà chúng ta không giống với con của các vị lắm, bởi vì...... Ta sơ suất, để nàng chịu không ít khổ khi còn nhỏ, cho nên nàng đặc biệt dễ dàng thỏa mãn."
"Giống như những món mỹ thực giá mấy đồng mà nàng nói, ở trong mắt những đứa trẻ khác có thể tùy ý mua, nhưng đối với Thanh Nịnh mà nói, đây đã là phần thưởng rất tốt rồi."
"Kỳ thật ý tứ nàng muốn biểu đạt rất đơn giản, ngưỡng giới hạn dục vọng của mỗi đứa bé là khác nhau, giống như lần thi này bao nhiêu điểm, phụ huynh sẽ đưa ra những phần thưởng khác nhau, cho nên......"
Thiếu nữ nhìn Thần Vận đang chậm rãi nói bên cạnh, trong mắt đã hiện lên những ngôi sao nhỏ.
Rõ ràng là chuyện rất phức tạp, tại sao hắn luôn có thể giải quyết một cách dễ dàng, các phụ huynh kia vừa rồi giống như rất tức giận, lại bởi vì mấy câu của hắn mà lộ ra nụ cười.
Quả nhiên, Thần Vận là lợi hại nhất.
Nghĩ đến đây, thiếu nữ nắm chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Sau khi hắn nói xong, phía dưới vang lên một tràng tiếng vỗ tay.
Nhìn Thanh Nịnh, ánh mắt của mọi người đã phát sinh biến hóa rõ ràng, có mấy phụ huynh thậm chí còn xuất hiện vẻ xấu hổ, vừa rồi hình như không nên nghĩ như vậy về bạn học Thanh Nịnh, một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.
Thần Vận kéo Thanh Nịnh trở lại chỗ ngồi, lau mồ hôi lạnh trên đầu, buổi họp phụ huynh này đúng là nơi nào cũng có kinh hỉ.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, một người phụ nữ đi đến trước mặt Thần Vận, đưa tay cười nói: "Chào ngài, tôi là mẹ của Tần Hiểu Hiểu, khoảng thời gian này cảm ơn đã chiếu cố Hiểu Hiểu."
Thần Vận nhìn người phụ nữ trước mặt, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu nâu, bên trong là một chiếc áo len cao cổ màu trắng, tóc uốn gợn sóng, đến vị trí vai, cho người ta một loại cảm giác đoan trang hào phóng.
Trách không được Tần Hiểu Hiểu có chút thuộc tính "xã ngưu", quả nhiên là di truyền gen ưu tú trong nhà.
Thần Vận đưa tay cười nói: "Ngài quá khách khí rồi, ở trường học còn phải phiền Hiểu Hiểu quan tâm Thanh Nịnh, dù sao đứa nhỏ nhà ta tính cách tương đối lạnh lùng, rất nhiều chuyện đều phải phiền Hiểu Hiểu."
Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó đi ra khỏi phòng học.
Chủ nhiệm lớp nghi hoặc nhìn bóng lưng của bọn họ, ta làm sao lại nhớ người đàn ông kia là tỷ phu của Thanh Nịnh, sao lại biến thành ca ca rồi.
Bất quá xem ra rất là cưng chiều đứa bé kia, hơn nữa trạng thái gần đây của Thanh Nịnh tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy tháng trước, chắc hẳn là có liên quan đến người ca ca này.
Từ sau khi Thanh Nịnh nhập học, nàng vẫn luôn chú ý, vụng trộm giúp nàng giải quyết không ít phiền phức, mỗi lần có người ức hiếp Thanh Nịnh, chủ nhiệm lớp liền sẽ tìm người kia nói chuyện, có đôi khi sẽ lấy danh nghĩa thành tích của cuộc thi mà phát cho nàng chút phần thưởng.
Hiện tại nhìn nàng từng bước trưởng thành, chủ nhiệm lớp thật sự vui mừng từ tận đáy lòng, ai mà không hy vọng một nữ hài hoàn mỹ như vậy có thể có được cuộc sống hạnh phúc.
Sau khi tách ra với mẹ của Tần Hiểu Hiểu ở cổng trường, Thanh Nịnh cúi đầu đi về phía trước, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý mình đã đứng giữa đường phố.
Lúc này, một chiếc xe tải từ bên cạnh lao nhanh tới.
"Tích tích tích ~~~"
Tiếng còi xe lớn khiến thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chiếc xe tải đang lao tới, lại ngây người trong phút chốc, quên cả việc tránh né.
Khi cách nàng mấy mét, một bàn tay to lớn đột nhiên kéo nàng vào trong ngực, chiếc xe tải sượt qua thân thể hai người rồi lao đi, kèm theo một tràng âm thanh hùng hổ của tài xế.
Thần Vận sắc mặt trắng bệch, buông thiếu nữ trong ngực ra, kiểm tra từ trên xuống dưới: "Không sao chứ, có bị thương ở đâu không......"
Thanh Nịnh vẫn ngây ngốc đứng ở đó, nhìn bộ dáng sốt ruột của hắn, tùy ý để hắn loay hoay.
"Ta không sao, yên tâm đi."
Thần Vận lại ôm thiếu nữ vào trong ngực, trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã sợ, thật sự rất sợ.
Hắn không dám tưởng tượng cuộc sống sau khi mất đi thiếu nữ sẽ biến thành cái dạng gì.
"Sợ rồi đúng không, đừng sợ, ta ở đây, đều tại ta vừa rồi không có chăm sóc tốt ngươi, thật xin lỗi, đúng......"
Nghe bên tai thanh âm run rẩy mà ôn nhu, thiếu nữ ghé vào trên lồng ngực Thần Vận, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt nhỏ cọ vào trước ngực hắn mấy lần, dễ chịu híp mắt lại, hai tay bất giác luồn qua eo hắn, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn, an ủi cảm xúc sợ hãi của hắn.
Qua hồi lâu, Thần Vận chậm rãi buông thiếu nữ ra, hơi cúi đầu, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn nàng.
"Vừa rồi đi như thế nào mà thất thần, đang suy nghĩ gì vậy?"
Thiếu nữ không trả lời vấn đề của hắn, mà là tò mò hỏi: "Ngươi không mắng ta sao?"
Thần Vận vỗ nhẹ đầu nàng, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, ngươi bị dọa sợ như vậy, vì sao lại còn phải mắng ngươi, mà lại là do ta không chăm sóc tốt ngươi, ta cũng có trách nhiệm. Bây giờ nói vấn đề vì sao ngươi thất thần đi."
Thiếu nữ lại ngẩn người, cứ như vậy nhìn Thần Vận, trong đầu đều là những lời hắn vừa nói.
Thì ra như vậy cũng không cần bị mắng sao?
Trong nháy mắt khi nhìn thấy chiếc xe lao tới, điều thiếu nữ lo lắng không phải là việc mình bị va vào, mà là...... Lần này có thể sẽ bị mắng chết mất, Thần Vận có hay không sẽ cảm thấy mình là một kẻ đại phiền toái, chuyện gì cũng đều phải để hắn thu dọn cục diện rối rắm.
Nhưng bây giờ, hắn không chỉ không mắng ta, ngược lại còn rất tự trách, tại sao trong cuộc sống hiện thực lại có người phụ huynh như vậy?
Thiếu nữ dùng ngón tay ngọc thon dài kéo bàn tay lớn kia, trong đôi mắt như có ngàn vạn dải ngân hà sáng ngời khác thường, cứ như vậy nhìn Thần Vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận