Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 460: Biết nhìn quỷ một lần bao nhiêu tiền không?

**Chương 460: Xem mắt quỷ một lần bao nhiêu tiền?**
Tết Nguyên Đán ngày này, Thần Hàn Lâm sáng sớm đã chạy tới.
"Tiểu lão đầu, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, hôm nay Dĩ An và Tầm Du ta mang đi, mấy ngày trước đã hẹn rồi."
"Hẹn?"
Thần Hàn Lâm trừng mắt: "Ta còn có thể lừa ngươi sao, ta dẫn bọn chúng ra ngoài chơi một chút, các ngươi đừng đi theo."
Thanh Tuyết nghe tiếng, từ phòng bếp chạy ra.
"Cha, đến rồi, hai đứa nhỏ buổi sáng đều ăn no rồi, người cứ trực tiếp mang đi là được."
"Được rồi." Thần Hàn Lâm đáp một tiếng, lên lầu đem hai huynh muội ôm xuống, đặt vào trong xe trẻ con.
"Hai tiểu gia hỏa này nặng hơn rồi, cảm giác sắp ôm không nổi."
Thần Vận cười nói: "Cha kiểm tra xem, không cân nhắc đến việc có thể là mặc nhiều quá à."
"Mặc thế này không nhiều, bên ngoài lạnh lắm." Tiểu lão đầu ngữ khí thập phần khoa trương.
Nhìn bên ngoài trời trong gió nhẹ, Thần Vận bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là có loại lạnh gọi là gia gia ngươi cảm thấy ngươi lạnh.
Nhỏ như vậy đã mặc quần áo giữ nhiệt, thật sự là chịu.
Tiểu lão đầu cao hứng bừng bừng đẩy xe trẻ con ra ngoài, lái xe đã chờ ở cửa.
Vẫy tay với mấy người Thần Vận, xe chậm rãi lăn bánh, biến mất không thấy gì nữa.
Thần Vận quay đầu hỏi: "Tiểu lão đầu đây là mang bọn nhỏ đi đâu chơi?"
Thanh Tuyết cười nói: "Trời lạnh thế này có thể đi đâu, còn không phải cùng người khác đọ con nít đi?"
"Hả? Trò này làm sao đọ?"
Trong đầu Thần Vận đột nhiên xuất hiện hình tượng cổ đại chọi gà.
Mấy bé con đáng yêu đặt chung một chỗ, tranh nhau khoe khoang, hình như cũng có chút thú vị.
Thanh Tuyết nhìn hắn xuất thần, liền biết hắn nghĩ lung tung cái gì rồi.
Nàng giải thích: "Chính là mấy lão nhân tụ tập lại, nói một chút về việc con cái nhà mình gần đây học được kỹ năng mới gì."
"Chỉ vậy thôi?"
"Anh tưởng thế nào?"
"À, không có gì."
Còn không chờ bọn hắn vào nhà, Tần Hiểu Hiểu vui vẻ chạy tới.
"Chị Thanh Tuyết, anh rể tốt."
"Hiểu Hiểu đến rồi, mau vào nhà đi."
"Thanh Nịnh bảo bối đâu ạ?"
"Đang thu dọn đồ đạc, lập tức xong ngay."
Hôm nay hội toán học hẹn nhau ra ngoài chơi, đây cũng là phúc lợi nhận được giải thưởng tối hôm qua.
Tần Hiểu Hiểu sau khi vào nhà, liền thấy Thanh Nịnh từ trên lầu đi xuống.
"Oa, xinh đẹp quá."
Thiếu nữ bên ngoài mặc một chiếc áo choàng màu be, thắt lưng buộc một dải, làm nổi bật vòng eo thon uyển chuyển, phía dưới là quần jean bó sát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, nhìn qua bớt chút ngây ngô, mặt mày có thêm chút thành thục, đã phát triển theo hướng của Thanh Tuyết.
Thần Vận cười hắc hắc, đây đều là công lao của mình, nhìn thôi đã thấy tự hào.
Thanh Nịnh có chút không đành lòng nhìn về phía hai người.
"Không được, em vẫn là......"
Thanh Tuyết đem đuôi ngựa nhỏ sau đầu nàng chỉnh sửa lại một chút.
"Mau đi đi, hiếm khi cùng bạn học ra ngoài chơi, nếu chơi mệt thì gọi điện cho Thần Vận, bảo hắn đi đón em."
"Vậy...... Vâng ạ."
Ánh mắt Thần Vận nhìn vẫn còn có chút do dự.
Chỉ cần hắn nói một câu không muốn để nàng đi, đoán chừng thiếu nữ sẽ lập tức thay đổi chủ ý.
Tần Hiểu Hiểu thấy tình huống không ổn, lập tức kéo Thanh Nịnh ra ngoài.
Nếu không cho Thanh Nịnh bảo bối của nàng đi, tổn thất này coi như lớn.
Thần Vận cười nói: "Đừng vội, bên ngoài xe đã chờ các em rồi."
Sau đó làm động tác gọi điện thoại với thiếu nữ.
Thanh Nịnh đành phải gật gật đầu, theo Tần Hiểu Hiểu đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Thần Vận vẫn không yên tâm, gọi điện cho bảo tiêu, dặn dò bọn hắn toàn bộ hành trình đi theo thiếu nữ.
Thanh Tuyết trêu ghẹo nói: "Anh sao giống ông bố già thế, con bé lớn thế rồi, còn lo lắng như vậy."
Khóe miệng Thần Vận lộ ra một vòng nghiền ngẫm, đưa ngón tay nắm lấy chiếc cằm thon của nàng.
"Bất kể lúc nào, anh đều có thể làm ba ba tốt của các em."
"Phì! Không biết xấu hổ."
Thanh Tuyết quay người chạy về phía phòng bếp, nam nhân này lại có ý đồ xấu gì rồi.
Thần Vận theo sau: "Mau gọi một tiếng anh nghe xem nào."
"Không muốn."
"Không gọi không được."
"Mau buông tay, ban ngày ban mặt sao lại thế này, quá đáng."
Thần Vận từ phía sau ôm Thanh Tuyết, tham lam hít vài hơi nơi cổ nàng.
Không tệ, lại sống thêm được mấy năm.
……
Thanh Nịnh cùng Tần Hiểu Hiểu đến cửa hàng đã hẹn, sau khi xuống xe liền thấy có mấy người đang đợi ở đó.
Tô Nhã Ca vẫy tay với bọn hắn: "Ở đây, ở đây."
Thấy hai người đến, Giang Ly từ trong ngực lấy ra một cái túi chườm tay.
"Cái này cho các cậu, hai người, có thể để tay chung."
Bên cạnh có người trêu ghẹo: "Hiểu Hiểu, tiểu Mộc Đầu nhà cậu Khai Khiếu rồi, biết quan tâm người khác rồi."
"Nhà tớ cái gì, rõ ràng là cho tớ và Thanh Nịnh hai người......"
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tần Hiểu Hiểu lộ ra vẻ ngượng ngùng, đối với một người giao tiếp giỏi mà nói thật đúng là hiếm thấy.
"Ái ui......"
Người chung quanh lập tức ồn ào, Giang Ly lộ ra nụ cười chất phác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người ngày nhớ đêm mong trước mặt.
Tần Hiểu Hiểu lén véo hắn một cái: "Cậu còn nhìn, ngại chưa đủ mất mặt đúng không."
"Hắc hắc, có gì mà mất mặt."
"Cậu còn nói, không thèm để ý cậu nữa."
"Tớ còn có mua trà sữa cho cậu đây này......"
Thanh Nịnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, lặng lẽ đứng lui về sau.
Lúc này vẫn là không nên quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.
Một lát sau, mọi người đều đến đông đủ.
Tô Nhã Ca đứng ở phía trước nói: "Hôm nay trạm thứ nhất, nhà ma, có ai phản đối không?"
Mặt Tần Hiểu Hiểu lập tức lộ vẻ sợ hãi, giao tiếp tốt thì cứ giao tiếp, nhưng cái này chỉ giới hạn ở những loài có thể giao tiếp.
Đối với một số thứ nghĩ ra được, thật sự không có dũng khí đối mặt.
Thanh Nịnh ngược lại không có gì thay đổi, vẫn cao lãnh như trước.
Tần Hiểu Hiểu đi tới, khó hiểu hỏi: "Cậu không sợ sao?"
"Sợ hãi? Vì sao?" Thiếu nữ có chút không hiểu.
"Nhà ma đấy, có thể sẽ có quỷ, hơn nữa còn có người đồn chỗ đó có người chết."
"Ừ." Thanh Nịnh ngữ khí vẫn rất lạnh nhạt.
"Ừ cái gì mà ừ, cậu như vậy làm tớ rất kém cỏi."
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Tớ......"
Tần Hiểu Hiểu nghẹn lời.
Tiểu tử này đáng yêu là rất đáng yêu, nhưng thật thà quá mức, điểm này nên sửa đổi một chút.
Không tốt, rất không tốt.
Thanh Nịnh nhìn vẻ bất an trên mặt nàng, đột nhiên hỏi: "Biết máy gia tốc hạt không?"
"Hả? Nghe...... Nghe nói qua."
"Biết tớ từ khi nào không sợ quỷ quái các loại không?"
Tần Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không biết, hai cái này có liên quan gì sao?"
"Đương nhiên là có, khi cậu biết máy gia tốc hạt bao nhiêu tiền, thì sẽ không sợ quỷ nữa."
"Vì sao?" Tần Hiểu Hiểu vẫn rất mờ mịt.
"Nhà khoa học bỏ ra nhiều năm như vậy, đầu tư nhân lực cùng tiền tài khổng lồ cũng không thấy hiện tượng linh dị, cậu chỉ bỏ ra mấy chục đồng, vào cái nhà ma liền gặp được? Cậu xem thường máy gia tốc hạt đến mức nào?"
Tần Hiểu Hiểu lập tức hiểu ra.
Quả nhiên mạch não của thiếu nữ IQ cao cùng người bình thường không giống nhau.
Thật chờ mong có một ngày Thanh Nịnh gặp được quỷ quái, không biết phản ứng thế nào.
Có khi nào nàng sẽ bắt thứ đó lại rồi giao cho viện nghiên cứu khoa học không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận