Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 275: Chỉ nhận hai cái này vòng tay

**Chương 275: Chỉ nhận hai chiếc vòng tay này**
Chập tối, hai đứa trẻ con tỉnh lại, Thần Vận đẩy xe nôi, hai chị em theo phía sau đi đến biệt thự sát vách.
Vốn định gọi dì Vương cùng đi ăn cơm, nhưng bà ấy ngại quấy rầy cả nhà bọn họ liên hoan, nói thế nào cũng không chịu đi qua.
Thần Hàn Lâm biết được, cố ý sai đầu bếp mới mời xào riêng mấy món đưa qua.
Thần Vận thăm dò nhìn hai anh em trong xe nôi, giờ phút này bọn chúng đã có thể nằm sấp, đối với mọi thứ đều tràn ngập hiếu kỳ, đôi mắt to tròn nhìn phong cảnh phía ngoài, không ngừng đánh giá bốn phía, bất kỳ động tĩnh nào đều có thể thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Vì không để bọn chúng quá mức cô đơn, Thần Vận cố ý mua một chiếc xe nôi cực lớn, để hai anh em ở cùng một chỗ.
Tiểu Dĩ An còn tốt, có lẽ ở gần Thanh Tuyết, tương đối nghe lời, cũng rất ít khi khóc lóc.
Tiểu Tầm Du thì không giống, tính cách đặc biệt hoạt bát, luôn luôn hiếu kỳ với ca ca, có đôi khi sẽ nắm ngón tay của hắn bỏ vào trong miệng cắn mấy cái, nếm thử xem mùi vị ra sao.
Tiểu Dĩ An cũng rất có dáng vẻ ca ca, bình thường đều mặc kệ nàng, trừ phi cắn đau mới khóc vài tiếng, chờ tay rút ra, lại trở nên rất yên tĩnh.
Vào cửa, Thần Hàn Lâm nhìn thấy hai đứa nhỏ lập tức chạy tới.
"Nhanh để gia gia nhìn xem, nửa ngày không thấy ta, có nhớ ta không?"
Mỗi tay một đứa, lão gia tử nhìn hai anh em cười đến không khép miệng được.
Thần Vận đã lười nhác không muốn nói gì, rõ ràng cũng chỉ mới hai giờ, làm như mấy ngày không thấy vậy, thật sự là......
Hắn đi thẳng tới trước bàn ăn, nhìn cả bàn Mãn Hán toàn tịch, sửng sốt một chút.
"Ta nói đại ca, ngươi thật là đủ dốc hết vốn liếng, lại tốn không ít tiền rồi."
"Người một nhà cùng nhau ăn cơm, tiền nong gì, mau ngồi xuống đi."
"Cũng đúng, bất quá đồ ăn ngon như vậy, không có chút rượu ngon thì thật đáng tiếc, ta đi tìm một chút."
Thần Vận đi xuống tầng hầm, hắn đã sớm thăm dò kết cấu căn phòng này, cho dù lão gia tử giấu rượu ở mật thất dưới đất, vẫn bị hắn tìm ra.
Hôm nay Thần Hàn Lâm nể mặt hai chị em, cũng không ngăn cản, dù sao bắt thiếu nữ, Thần Vận cũng có công lao.
Hắn đem hai đứa nhỏ đặt ở trong xe nôi, đẩy đến bên cạnh, chào hỏi hai chị em ngồi xuống.
Một lát sau, Thần Vận cầm hai bình rượu trở về.
"Tiểu lão đầu, rượu này có niên đại đấy, ai đưa tới?"
Thần Hàn Lâm liếc mắt nhìn bình rượu, thuận miệng nói: "Đều là mấy năm trước lấy từ công ty người khác."
Thần Vận nghe ra chút hương vị khác thường, công ty nhà ai có thể để ngươi cầm đồ tốt như vậy, sợ không phải ngươi lục soát nhà người ta, tự mình vơ vét ra a.
Ngay trước mặt hai chị em, hắn vẫn là đè xuống một viên bát quái chi tâm, những chuyện này về sau từ từ hỏi vậy.
Rót đầy hai chén rượu đế, đặt trước mặt Thần Hàn Lâm một chén, sau đó cầm rượu đỏ nhìn về phía Thanh Nịnh.
Ánh mắt thiếu nữ không rời khỏi bình rượu đỏ kia, mặc dù ê ẩm ngọt ngào rất mê người, bất quá nghĩ đến dáng vẻ mất mặt sau khi uống rượu xong, vẫn là đè xuống nội tâm rung động.
Dù sao vẫn còn trưởng bối ở đây, nếu chỉ có Thần Vận thì không sao, dù sao bộ dạng gì của mình hắn đều nhìn qua.
Nàng cố gắng dời tầm mắt trở lại bàn ăn, lắc đầu nói: "Ta vẫn là không uống."
Thần Hàn Lâm làm sao không biết những tâm tư nhỏ của Thanh Nịnh, cầm qua rượu đỏ, trực tiếp mở ra.
"Hôm nay cao hứng, cùng ta uống chút đi." Nói xong, rót cho nàng một chén rượu.
Thanh Nịnh vội vàng đứng dậy, kêu lên: "Đại bá, sao có thể để ngươi rót rượu cho ta."
"Cách xưng hô nên sửa lại một chút đi, ha ha."
Nghe vậy, thiếu nữ lập tức chân tay luống cuống đứng ở nơi đó, ngượng ngùng đỏ mặt cầu cứu nhìn về phía Thanh Tuyết, không biết nên làm sao.
Thanh Tuyết kéo tay nàng nói: "Nhanh ngồi xuống đi, việc này cha hẳn là đều biết."
Thanh Nịnh cúi đầu, thân thể ngồi thẳng tắp, không còn vẻ tùy ý vừa rồi, tựa như nàng dâu mới nhập môn, chỉ sợ có chỗ nào làm không tốt, khiến Thần Hàn Lâm không hài lòng.
Lão gia tử cười lấy ra hai chiếc hộp tinh xảo, đặt trước mặt hai chị em.
Thanh Tuyết kinh ngạc hỏi: "Cha, ngươi làm gì vậy?"
"Trong này là ta sai người làm theo yêu cầu hai chiếc vòng tay cổ ngọc, coi như là sính lễ của các con, mở ra xem một chút đi."
"Cha, ta thì không cần đâu, cho Thanh Nịnh một phần là tốt rồi." Nói xong, Thanh Tuyết muốn đem hộp trả lại trước mặt Thần Hàn Lâm.
Thần Hàn Lâm khoát tay nói: "Nhi tử của ta những năm này nợ con quá nhiều, khi đó trong nhà cũng không có tiền, cưới con về nhà cũng không có sính lễ ra dáng, coi như không có chuyện của Thanh Nịnh, ta cũng sẽ bù cho con một phần, nhận đi."
Thanh Tuyết không ngờ lão gia tử có thể nhắc tới chuyện cũ, vội giải thích: "Kỳ thật Thần Vận đối với con rất tốt, trước kia hắn chỉ là......"
"Con không cần nói đỡ cho hắn, những năm này hắn làm những chuyện khốn kiếp kia ta cũng có chút nghe thấy, cho nên hắn xác thực có lỗi với các con, sự thật này không thay đổi được, nhưng đã hắn bây giờ quay đầu, các con cũng đều coi trọng tên tiểu tử thúi này, ta cũng liền không ngăn trở, có thể gặp được hai người các con là phúc khí của hắn."
Nói đến đây, Thần Hàn Lâm biểu lộ nghiêm túc mấy phần.
"Các con yên tâm, vòng tay này chỉ có hai cái, lão nhân ta đây cũng chỉ nhận hai chiếc vòng tay này, nếu như hắn về sau dám làm ra chuyện có lỗi với các con, không cần các con mở miệng, ta trực tiếp đánh chết hắn."
Thần Vận bị dọa mồ hôi lạnh chảy ròng, nhìn ra được, người làm cha này giống như không có nói đùa.
"Cha, yên tâm đi, hắn sẽ không."
Trong lòng Thanh Tuyết nổi lên một dòng nước ấm, trước khi tới đây, nàng đã đoán được Thần Hàn Lâm hẳn là biết chuyện của Thanh Nịnh, còn tưởng rằng sẽ giống như nhà có tiền khác, khuyên bảo một chút không nên tranh giành loại hình sự tình, dù sao trong phim truyền hình đều diễn như vậy.
Nhưng không ngờ lão gia tử sẽ là lý do này, bất kể vòng tay trong này đắt hay rẻ, thái độ đã nói rõ tất cả, được cưới về nhà nàng dâu, ai lại không muốn được lão nhân tán thành.
"Cha, vậy chúng con xin nhận."
Lúc này không cần phải từ chối, nàng kéo Thanh Nịnh còn đang ngây người, ra hiệu nàng nên nói chuyện.
Thiếu nữ vội ngẩng đầu nói: "Đại bá, con......"
"Đổi giọng đi, sính lễ đều nhận rồi." Thanh Tuyết cười nhắc nhở.
Thanh Nịnh dùng sức nắm chặt góc áo, ấp úng nửa ngày, mới hô: "Cha!"
"Ai, ha ha ha ~~~" Lão gia tử cười đến nước mắt chảy ra.
Tâm tình của thiếu nữ càng phức tạp, chữ "cha" này đối với nàng mà nói, quá mức xa lạ, thậm chí chưa từng lý giải qua ý nghĩa thực sự của nó.
Mà sau khi nghe Thần Hàn Lâm nói những lời kia, đột nhiên lại có thêm một cảm giác an toàn mà trước kia chưa từng có.
Đặc biệt là sau khi mình hô lên chữ kia, tựa như đã hoàn thành tâm nguyện nhiều năm.
Vành mắt nàng phiếm hồng ngẩng đầu, lấy dũng khí, thử hô một tiếng: "Cha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận