Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 263: Đến làng du lịch

Chương 263: Đến làng du lịch
Thần Hàn Lâm nhìn Thanh Tuyết, vừa cười vừa nói: “Không cần lo lắng, trong nhà có ta và Nguyệt tẩu, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề. Hơn nữa các ngươi chỉ đi ra ngoài chơi hai ngày, lại không phải việc gì ghê gớm.”
Lão gia tử đối với nàng dâu này thật sự là hài lòng không thể tả, bao nhiêu năm nay vẫn luôn vì Thần Vận yên lặng hy sinh.
Nghe ba người bọn họ muốn đi ra ngoài chơi hai ngày, tiểu lão đầu lập tức giơ hai tay tán thành, còn không ngừng khuyên để bọn hắn chơi thêm vài ngày, nếu như nhớ hài tử thì có thể gọi video.
Khẩu phần lương thực của hai đứa nhỏ đã được bảo quản mấy chục túi, đầy đủ chi tiêu cho những ngày này.
Trọng điểm là Thanh Tuyết lương thực dự trữ đặc biệt sung túc, có đôi khi nàng đều sẽ để hai huynh muội ăn nhiều một hồi, không thì rất khó chịu. Cái này cũng dẫn đến hai đứa trẻ bây giờ đều trắng trắng mập mập, trông đặc biệt đáng yêu.
Thần Hàn Lâm nhìn thấy người lái xe đã lái xe tới, khoát tay với Thanh Tuyết: “Đi nhanh đi, bên này không cần nhớ thương.”
Lúc này Thần Vận vẫn còn trong trạng thái say khướt: “Đi, đi đâu? Không phải về nhà sao?”
Thanh Nịnh đỡ hắn lên xe, cười duyên nói: “Ngủ một giấc là tới nhà, ngoan.”
Thần Vận nằm trên ghế, kéo tay Thanh Nịnh cười nói: “Tiểu bảo bối của ta, hiện tại có phải là không có ai không, nhanh để ta hôn một cái.”
Nói xong, hắn ghé đầu lại gần, bị dọa Thanh Nịnh vội vàng đẩy hắn về.
Nàng chột dạ nhìn quanh, may mà tỷ tỷ không có chú ý tình huống bên này, còn đang không nỡ rời hai đứa nhỏ.
Người lái xe ngồi ở ghế lái cũng không nhìn thấy tình huống ở phía sau, nàng lần đầu tiên cảm thấy xe sang có tính thực dụng, bảo hộ sự riêng tư ở phương diện này làm rất tốt.
Thanh Nịnh xoay người muốn rời khỏi nơi thị phi này, Thần Vận không buông tha kéo nàng lại, nói gì cũng không chịu buông tay.
“Nàng nhanh để ta hôn một cái, không thì nàng đừng hòng đi.” Hắn hai mắt khép hờ, bắt đầu giở trò vô lại.
“Ngươi, ngươi sao lại như vậy, bây giờ không được.”
“Có gì không được, ta hôn tiểu lão bà của ta còn có người quản sao...”
Nghe đến hai chữ “tiểu lão bà”, gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ đã đỏ ửng, vội vàng che miệng hắn, không dám để hắn nói tiếp.
“Ai nha, ngươi đừng nói lung tung, ta hôn, ta hôn là được chứ gì.”
Thiếu nữ lần nữa nhìn quanh, xác định không có ai chú ý tới nơi này, ghé đầu qua, ở khóe miệng hắn khẽ hôn một cái, sau đó tránh thoát khỏi tay hắn chạy xuống xe.
Hôm nay là vị ô mai.
Thần Vận vừa lòng thỏa ý nhắm nghiền hai mắt, quả nhiên giả say là biện pháp tốt nhất để xúc tiến tình cảm, lần này thỏa mãn, nếu có thể ôm một cái thì tốt hơn.
Ngủ một chút, hai ngày nay ban đêm hắn không có nghỉ ngơi tốt, hiện tại phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ban đêm không chừng sẽ có tiết mục mà mình chờ mong.
Coi như không có loại đãi ngộ đế vương kia, chẳng phải còn có Thanh Tuyết sao, chỉ là để nàng chịu chút ấm ức mà thôi.
Điều chỉnh ghế ngồi, tìm tư thế thoải mái, Thần Vận khóe môi nhếch lên nụ cười rồi ngủ say.
Khi Thanh Nịnh lên xe, nhìn thấy bộ dáng hô hấp đều đặn của hắn, thở phào một hơi, may mà hắn ngủ rồi, sẽ không tiếp tục hồ đồ nữa.
Bất quá bộ dáng giả say của hắn có chút không giống lắm, có cơ hội vẫn nên nhắc nhở hắn một chút.
Được rồi, hai người này một người giả say, một người biết hắn giả say, đã nói không rõ mối quan hệ giữa thợ săn và con mồi.
Hơn hai giờ sau, Thần Vận cảm thấy bờ môi mình bị cắn một cái.
“Lão công, mau tỉnh lại, đến làng du lịch rồi, vào biệt thự ngủ đi.”
“Nhanh như vậy đã đến, ta ngủ thêm một lát.” Đầu Thần Vận vẫn mê man.
Mặc dù là giả say, nhưng mấy chén rượu đế kia lại là hàng thật giá thật, hắn cảm thấy mình vẫn chưa có tỉnh táo lại.
Thanh Tuyết đỡ hắn lảo đảo đi vào phòng ngủ, Thần Vận cũng không có tâm trạng quan sát hoàn cảnh xung quanh, ngã đầu xuống liền ngủ.
Nàng lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Khi xuống lầu, Thanh Nịnh đang nhìn cái rương lớn được mang xuống xe.
“Tỷ, đây là cái gì, ra ngoài chơi tại sao còn muốn mang theo nó?”
“Cái này sao, gọi là... gọi là chiếc hộp Pandora.”
Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi: “Sao lại gọi cái tên này, để ta xem xem, bên trong đựng cái gì.”
Thanh Tuyết vội ôm lấy rương, thẹn thùng nói: “Ban đêm lại xem, bên trong còn có mua cho ngươi đồ tốt.”
“Hả? Tại sao lại là ban đêm, đồ vật ngươi mua có thể phát sáng sao?”
“Phát, phát sáng? Ha ha ha ~~” Thanh Tuyết cười đến run rẩy cả người, không sai, chính là loạn chiến.
“Nếu ngươi đã nói như vậy, hình như là có phát sáng thật, thôi, đừng hỏi, xấu hổ muốn chết, ban đêm ngươi sẽ biết.”
Thanh Nịnh càng thêm hiếu kỳ trong này chứa cái gì, luôn muốn thừa dịp tỷ tỷ không chú ý mở ra xem xem, rốt cuộc tại sao lại gọi là “chiếc hộp Pandora”.
Thanh Tuyết nhìn ra bên ngoài hỏi: “Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không, nghe nói ở trong làng du lịch này có rất nhiều trò chơi và đồ ăn ngon.”
“Đồ ăn ngon sao?” Thanh Nịnh do dự một chút, lắc đầu: “Hay là đợi Thần Vận tỉnh lại chúng ta cùng đi đi.”
“Ngươi chắc chứ?”
Thiếu nữ có chút kinh ngạc nhìn tỷ tỷ, hôm nay nàng làm sao vậy, cảm giác rất kỳ quái.
“Chắc chắn, chúng ta ra ngoài có chút nguy hiểm.” Thiếu nữ có nhận thức rõ ràng về nhan sắc của hai tỷ muội, nói là "hại nước hại dân" cũng không quá đáng, vẫn là không nên gây thêm phiền phức.
Thanh Tuyết cười xấu xa: “Đây là chính ngươi nói, bây giờ không đi.”
Đã ngươi tự mình quyết định, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại không đi, hai ngày này ngươi cũng đừng nghĩ đến việc có thể ra khỏi căn biệt thự này, ngẫm lại còn có chút kích thích.
Thiếu nữ nhìn tỷ tỷ quét tới quét lui trên người mình, trên mặt còn mang theo một vòng đỏ ửng, lập tức lui về phía sau.
Cảnh giác nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì, đừng có nhìn ta như vậy, còn như vậy ta sẽ hét lên đấy.”
“Hắc hắc, ngươi hét đi, la rách cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi.” Thanh Tuyết trực tiếp nhào tới, ôm thiếu nữ vào trong ngực.
“A ~~~ ha ha ha, nhột quá, tỷ, ta sai rồi, không có la nữa.”
Hai tỷ muội yêu kiều cười đùa làm loạn, trên ghế sô pha tràn đầy cảnh xuân vô tận.
Một lát sau, Thanh Nịnh ghé vào trong ngực tỷ tỷ, ngẩng đầu sửa sang lại mái tóc rối bù của nàng, sau đó đổi tư thế thoải mái ôm lấy eo nàng.
“Tỷ, trong biệt thự này còn có gì hay để chơi không?”
Thanh Tuyết cắn ngón tay suy nghĩ một lát: “Có suối nước nóng, bể bơi, còn có phòng luyện ca, những cái khác quên rồi, hay là chúng ta đi dạo ở đây đi?”
“Được, được.” Thiếu nữ vừa muốn đứng dậy, lại bị Thanh Tuyết kéo trở về.
“Gấp cái gì, để ta ôm một hồi.”
Thiếu nữ cắn môi: “Ôm thì được, nhưng ngươi không được lộn xộn.”
“Tại sao? Ta nuôi lớn muội muội, ta muốn làm gì thì làm, ta cứ lộn xộn đấy.”
Trong phòng khách lần nữa tràn ngập âm thanh vui cười của hai tỷ muội, không khí ấm áp lan tràn trong biệt thự.
(PS: Cuối tháng, các độc giả có bao lì xì thì ném hết vào đây, đa tạ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận