Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 282: Để ta nhìn ngươi ghi chú

Chương 282: Để ta xem ghi chú của ngươi
Ninh Tình Họa bước chân dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Cố Hồng Phi hồn vía lên mây, vội vàng kéo Giang Diệu Khả nói: "Nàng, nàng ấy còn có việc, hôm khác đi, hôm khác mời nàng ấy ăn cơm, ta..."
"Ai nói hôm nay ta có việc." Ninh Tình Họa quay người, mặt không b·iểu t·ình đi trở về.
Câu nói vừa rồi đã triệt để chọc giận nàng. Vốn dĩ nàng định cứ như vậy mà đi, giữ cho nhau chút thể diện, nhưng không ngờ nữ nhân kia lại dám khiêu khích. Với tính tình ngạo kiều của nàng, sao có thể cam chịu nhận thua như vậy.
Đã nàng ta muốn chơi, vậy thì chơi cùng, bất luận là nhan sắc hay dáng vóc, thậm chí gia cảnh, mình đều hơn hẳn, vậy thì, tại sao người phải rời đi lại là mình.
Giang Diệu Khả che miệng cười duyên: "Tình Họa muội muội sao trông có vẻ không vui, có phải ta đắc tội gì muội không? Nếu là như vậy, tỷ tỷ đây cần phải... nói, một, tiếng, xin, lỗi."
Từng chữ một nói ra, ánh mắt nàng nhìn Ninh Tình Họa tràn đầy khiêu khích.
"Đinh!!!"
"Địa Ngục cấp Tu La tràng đã tiến giai, mời các người chơi nhanh chóng chịu c·hết."
Thanh Tuyết đã chậm rãi tiến đến sau lưng Thần Vận, nàng thật sự sợ lát nữa m·á·u tươi bắn đầy mặt, vẫn là đứng sau lưng lão c·ô·ng mới có cảm giác an toàn.
Ninh Tình Họa xùy cười một tiếng: "Ai u, tỷ tỷ nào có gì sai, cho dù có sai, tuổi của ngài cũng ở đó, ta làm sao... có, thể, so, đo, với, ngài, chứ."
Câu nói này thật sự đ·â·m thẳng vào tim Giang Diệu Khả.
Mọi người đều biết, nói một nữ nhân lớn tuổi, chẳng khác nào đào mộ tổ tông nhà người ta.
Cố Hồng Phi lau mồ hôi lạnh tr·ê·n trán, dựa theo tình hình hiện tại, mình "đột tử" ngay tại đây, có lẽ có thể hóa giải cục diện này.
Hắn vắt óc suy nghĩ mà CPU cũng sắp bốc khói, vẫn không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Đành cầu cứu nhìn về phía Thần Vận, lúc này vẫn là phải tìm nghĩa phụ.
"Khụ... cái kia, đã quyết định trưa nay ăn cơm cùng nhau, hay là vào trong ngồi đi."
"Ân, Thần Vận ca nói rất đúng, ta cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với muội muội." Giang Diệu Khả ngọt ngào nói, tiện thể nắm chặt tay trái Cố Hồng Phi, như đang thị uy hất cằm lên.
Lúc này Ninh Tình Họa sao có thể yếu thế, tiến lên nắm chặt tay phải Cố Hồng Phi.
Học theo giọng điệu của nàng, trong trà trà khí nói: "Ai u, không phải muốn đi cùng muội muội sao, đi thôi, vào trong tâm sự."
Cứ như vậy, ba người với tư thế q·u·á·i ·d·ị đi vào c·ô·ng ty, Cố Hồng Phi sợ tới mức mấy lần muốn rút tay ra, đều bị hai người nắm chặt.
Nhân viên bên trong c·ô·ng ty đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ.
Có dưa lớn!
Vẫn là loại dưa đặc biệt quen, ăn được a!
Thật không ngờ, bình thường phó tổng ngưu vậy X, bây giờ cũng trắng trợn ôm trái ôm phải sao?
Thần Vận nhìn bóng lưng Giang Diệu Khả khẽ nhíu mày, muốn định nghĩa lại nữ nhân này.
Cao cấp trà nghệ đại sư thật sự là nhân tài khó tìm, nói thế nào cũng là đỉnh cấp.
Chén trà nóng bỏng này là nàng ta cưỡng ép đút vào miệng Ninh Tình Họa.
Dựa theo tình hình vừa rồi, Ninh Tình Họa rõ ràng đã bỏ đi, ngầm thừa nhận quan hệ của hai người, chuẩn bị rời đi, lại bị nàng ta gọi trở về, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Trong trí nhớ của Thần Vận, Giang Diệu Khả rõ ràng là một người mười phần nhu thuận, nói chuyện còn không dám lớn tiếng, nhưng bây giờ...
Những năm nay nàng ta rốt cuộc t·r·ải qua chuyện gì, có thể khiến nàng ta biến thành như vậy, Thần Vận trong lòng đã càng thêm hiếu kì.
Thanh Tuyết k·é·o ống tay áo của hắn: "Chúng ta cũng vào trong đi, đừng để xảy ra chuyện gì, em có chút sợ."
Thần Vận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, an ủi: "Ninh Tình Họa không xúc động như vậy, nàng ta đ·i·ê·n thì có đ·i·ê·n, nhưng không đến mức ngốc mà ra tay bây giờ."
Hai người vào đến c·ô·ng ty, Cố Hồng Phi đã về văn phòng, hai người phụ nữ đang ngồi đối diện hắn, không biết nói gì, nhìn bề ngoài thì cười nói vui vẻ.
Nhưng nhìn Cố Hồng Phi không chớp mắt nhìn chằm chằm văn kiện tr·ê·n bàn liền có thể đoán được, tình hình bên trong tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Thần Vận đã không đành lòng nhìn tiếp, loại chuyện này hắn cũng không có kinh nghiệm, không thể can dự p·h·á vỡ cục diện này, chỉ có thể để người huynh đệ này tự cầu phúc.
Lâm p·h·án Hạ từ đằng xa chạy chậm tới, kéo Thanh Tuyết vào văn phòng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và kinh hỉ, hóng dưa chi hồn đã thức tỉnh, nàng đã không thể chờ đợi để Thanh Tuyết chia sẻ tình tiết hiện tại.
Chỉ vài phút sau, nàng cô đơn từ trong văn phòng đi ra.
Hiển nhiên Thanh Tuyết không bát quái như vậy, không hề nói gì với nàng, dù sao đây là chuyện riêng của ba người bọn họ, với tính cách dịu dàng như Thanh Tuyết, sao có thể lắm miệng về chuyện này.
Thần Vận dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, suy nghĩ về mục đích Giang Diệu Khả trở về lần này.
Nhưng rất lâu sau, vẫn không có manh mối, nếu không phải nghĩ tới quan hệ của nàng ta và Cố Hồng Phi, hắn thật sự muốn cho người điều tra quá khứ của nữ nhân này.
"Leng keng, tiên nữ tiểu bảo bảo của anh gửi tin nhắn đến!"
Điện thoại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở dọa Thần Vận giật mình.
Giọng Thanh Nịnh?
Cái này thú vị rồi đây, nàng ta đổi âm thanh nhắc nhở này từ khi nào?
Trọng điểm là đây là do chính nàng ta ghi âm rồi cài đặt a.
Tiên nữ tiểu bảo bảo!!!
Ha ha, t·h·iếu nữ cao lãnh như vậy sao có thể đáng yêu thế chứ.
Thần Vận tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười của người dì, trong đầu đã mường tượng ra hình ảnh.
Thanh Nịnh nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g khoanh tay nghịch điện thoại, đỏ bừng khuôn mặt nói câu này, với tính cách x·ấ·u hổ của nàng, chắc phải ghi âm rất nhiều lần.
Hơn nữa mỗi lần ghi âm, sẽ ôm chăn lăn lộn tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g rất lâu, đoán chừng đều biến thành sushi cuộn nóng hổi mất rồi.
Không tệ, không tệ!
Bây giờ rốt cuộc đã có chút cảm giác yêu đương với mình, đây mới là việc nên làm ở độ tuổi này, cho dù ở đâu, vẫn nên giữ lại chút lãng mạn nho nhỏ.
Không biết tiên nữ tiểu bảo bảo gửi tin gì, thật chờ mong.
Mở giao diện tin nhắn, Thần Vận suýt chút nữa chảy nước miếng.
Hình nền đã đổi thành ảnh chụp thanh lương của t·h·iếu nữ, ngay cả biệt danh cũng đổi rồi.
Tiên nữ tiểu bảo bảo: Anh đoán xem em đang làm gì? (Hỏa °ω° hỏa)
Thần Vận nhìn thời gian, suy nghĩ một lát rồi trả lời.
Thanh Nịnh đang ngồi trong lớp, điện thoại rung nhẹ, nàng vụng t·r·ộ·m mở ra liếc nhìn.
Dỗ ngủ c·ô·ng phu siêu cấp bổng ca ca: Có phải đang họp lớp, tự giới t·h·iệu gì đó không?
t·h·iếu nữ xem biệt danh mình sửa, khuôn mặt nhỏ nhắn băng lãnh thoáng chốc tan chảy, đã có xu hướng phiếm hồng.
Tiên nữ tiểu bảo bảo: Sao anh biết?
(ヾノ꒪ཫ꒪)
Dỗ ngủ c·ô·ng phu siêu cấp bổng ca ca: Anh bấm đốt ngón tay tính đó, lợi h·ạ·i không!
Tiên nữ tiểu bảo bảo: Vậy anh còn tính được gì nữa không?
Dỗ ngủ c·ô·ng phu siêu cấp bổng ca ca: Anh tính được em nhớ anh.
Tiên nữ tiểu bảo bảo: Xì!!! Còn rất chuẩn
(。・ˇ ◠ ˇ・)
Thần Vận nhìn b·iểu t·ình ngạo kiều nhỏ bé nàng gửi tới, sắp bị nàng manh hóa đến nơi.
Đây vẫn là t·h·iếu nữ x·ấ·u hổ kia của mình sao? Hoàn toàn không giống một người, quả nhiên m·ạ·n·g lưới đã thay đổi cuộc sống.
Sau đó hắn lại gửi một tin nhắn.
Dỗ ngủ c·ô·ng phu siêu cấp bổng ca ca: Anh đang rất tò mò em để ghi chú anh là gì, chụp màn hình gửi anh xem đi “tò mò.Jpg”
(PS: Có đ·ộ·c giả đại đại nào ném chút quà tặng miễn phí không, nếu không có, ngày mai ta lại đến hỏi)
Bạn cần đăng nhập để bình luận