Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 568: Công lược một cái

Chương 568: Cưa đổ một nàng
Nửa tháng sau đó, Thần Vận thỉnh thoảng lại nghe được một câu nói mát.
Mỗi lần đều rất bất ngờ, có lẽ là sợ hắn quên mất chuyện này.
Thực ra, trong lòng Thần Vận rất hưởng thụ, nhưng ở phương diện khác lại gặp chút trở ngại.
Hai người họ giống như đã bàn bạc xong, trêu chọc hắn một hồi, sau đó nhốt hắn ở ngoài cửa, đến cả giường cũng không cho lên.
Điều này khiến Thần Vận khá buồn bực.
Thời gian sau khi cưới không thể chỉ có tình yêu lý tưởng, tinh thần vui vẻ cũng không thể bù đắp được cho thể xác.
Việc này cần dùng chút mưu kế, quyết định giải quyết từng người một.
Sáng hôm đó, trong nhà chỉ có Thanh Tuyết và Thần Vận.
Thần Hàn Lâm đi trông trẻ con, dì Vương ra ngoài mua đồ ăn, Thanh Nịnh đi học.
Thần Vận tỏ vẻ thần bí nói: "Đi, đưa nàng ra ngoài dạo một vòng."
"Đi đâu ạ?"
"Đến nơi nàng sẽ biết."
Hai người thay quần áo xong, hắn kéo Thanh Tuyết lên xe
Nhìn con đường lướt qua bên ngoài, Thanh Tuyết nghi ngờ hỏi: "Đây là chuẩn bị dẫn ta đi gặp cô bé nào của anh à?"
"Chính là người nàng nghĩ đấy."
"Hả?"
Thanh Tuyết ngẩn ra, người đàn ông này sao không đi theo lẽ thường.
Ngược lại khiến nàng không biết nói gì cho phải.
Thần Vận cười nói: "Nàng không phải chính là cô bé của ta sao."
"Xì! Ta mới không phải."
Thần Vận lấy từ dưới chân ra một bó hoa hồng đã chuẩn bị kỹ càng đặt vào trong lòng nàng.
"Mỗi ngày phải chăm sóc hai đứa nhỏ, còn phải xử lý công việc của Dật Văn khoa kỹ, vất vả cho nàng rồi."
Nhìn bó hoa hồng đang nở rộ trong lòng, trong mắt Thanh Tuyết tràn đầy cảm động.
Hy sinh không đáng sợ, đáng sợ là không ai biết.
Khoảng thời gian này nàng thực sự quá bận, có đôi khi phải làm việc đến tận khuya mới lê thân thể mệt mỏi lên giường.
Cũng may nhà đông người, không cần lo cơm ngày ba bữa, nếu không thật sự mệt chết mất.
Bây giờ nghe Thần Vận nói vậy, bao mệt mỏi trong những ngày qua bỗng chốc cảm thấy đáng giá.
"Chồng yêu, cảm ơn anh."
"Bây giờ cảm ơn còn quá sớm, lát nữa còn có điều nàng càng thích."
Thanh Tuyết nhìn vẻ mặt chắc chắn của hắn, cũng bắt đầu mong đợi.
Rất nhanh, nàng ý thức được có gì đó không đúng.
Bình thường khi bọn họ ra ngoài chơi, chắc chắn phải mang theo Thanh Nịnh.
Coi như nàng đi học, chỉ cần xin nghỉ là được.
Hôm nay sao lại đơn độc đưa mình ra ngoài, xem ra người đàn ông này đã muốn bắt đầu giở trò.
Sau đó có chút giật mình, đây là chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh, chấm dứt chuyện ghen tuông này.
Đã vậy......
Thì cứ theo ý hắn đi.
Thanh Tuyết hiểu rằng lúc nào cũng cần có chừng mực, quá lửa có thể sẽ phản tác dụng.
Vốn chỉ là gia vị cho cuộc sống, không thể cứ mãi như vậy.
Đây cũng chính là điểm đáng ngưỡng mộ của hai chị em, cho nên Thần Vận mới không có chút tâm tư vượt quá giới hạn nào.
Nửa giờ sau, xe dừng ở một nơi ngoại thành.
Thanh Tuyết nhìn xung quanh nghi ngờ hỏi: "Ở đây có gì hay để chơi sao?"
Thần Vận xuống xe, đi sang phía bên kia mở cửa xe: "Xuống đây đi, trong này không cho lái xe."
Đỡ Thanh Tuyết xuống xe, nắm tay nhỏ của nàng đi về phía trước.
Thấy Thần Vận tỏ vẻ thần bí, Thanh Tuyết cũng không hỏi thêm.
Dù sao hắn cũng không thể đem mình bán đi, sợ gì chứ.
Đi mười mấy phút, trước mắt bỗng rộng mở.
Thanh Tuyết lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Phóng tầm mắt nhìn tới, một vùng biển hoa mênh mông vô tận.
Nơi này rõ ràng đã được người ta chăm sóc tỉ mỉ, không chỉ phân loại các loại hoa, mà còn tạo thành những hình thù động vật nhỏ đáng yêu.
Thanh Tuyết chỉ vào những đóa hoa muôn màu muôn vẻ phía trước, kích động đến không nói nên lời.
Thần Vận nắm lấy ngón tay trắng nõn mềm mại của nàng, đi thôi, lên trên đó nhìn xem.
Phía trước không xa có một tòa tháp cao, giai đoạn trước là do nhà thiết kế dựng lên, để có thể thiết kế được bản vẽ tốt.
Bây giờ biến thành nơi ngắm cảnh cho du khách.
Nhưng kỳ lạ là, ở đây ngoài một nhân viên công tác, không thấy bất kỳ người ngắm cảnh nào khác.
Thanh Tuyết dừng bước, có chút lo lắng hỏi: "Nơi này hình như còn chưa mở cửa cho bên ngoài, chúng ta cứ thế đi vào có được không?"
"Không sao, ta đã chào hỏi rồi, hôm nay tha hồ chơi."
"Rống rống." Thanh Tuyết vui vẻ nhảy dựng lên: "Chồng yêu tuyệt quá."
Sau đó ôm mặt hắn, hôn mạnh một cái.
Thu hoạch được một nụ hôn ngọt ngào.
Tất cả đều đáng giá.
Đến dưới chân tháp cao, Thanh Tuyết mới nhìn rõ, hóa ra còn có thang máy.
"Ông chủ ở đây chu đáo thật, đi lên có phải trả phí không?"
"Ừm, đúng là có thu phí."
Thang máy là loại ngắm cảnh, xuyên qua kính thủy tinh nhìn ra vùng biển hoa bên ngoài, so với nhìn gần còn chấn động hơn.
Lên đến tầng cao nhất, Thanh Tuyết chầm chậm đi đến trước lan can.
Gió nhẹ thổi nhè nhẹ, tóc xanh khẽ lay động.
Một mùi hương hoa thoang thoảng quanh quẩn trong mũi.
"Nơi này đẹp quá, nếu có thể......"
Nhìn thấy cảnh sắc xa hơn một chút, giọng nói đột nhiên im bặt.
"Kia là...... cái gì?"
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, hai tay nắm lan can bất giác siết chặt.
Xa xa những bông hoa tươi đang nở rộ tạo thành một bức tranh.
Có thể thấy rõ, bên trái là một người phụ nữ có mái tóc rất dài, trong lòng ôm một bó hoa tươi.
Giống như bó hoa hồng Thần Vận đã tặng nàng trong xe.
Dù không vẽ được sinh động như vậy, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng.
Hơn nữa......
Rất giống mình.
Bên phải là một thiếu nữ, trong lòng ôm một quyển sách, quay đầu nhìn về phía vị trí giữa.
Đây là......
Thanh Nịnh.
Ở giữa hai người là một người đàn ông đang mỉm cười nhìn về phía trước.
Một tay nắm lấy tay của hai người họ.
Không cần nói cũng biết đây là Thần Vận.
Những giọt nước mắt lấp lánh trượt xuống, Thanh Tuyết đã lệ rơi đầy mặt.
Nàng không thể tin được tất cả những điều trước mắt này là thật, tại sao người đàn ông này lại luôn chuẩn bị những bất ngờ cho bọn họ.
Thần Vận nhìn dáng vẻ kích động của nàng, không nói gì thêm.
Đưa tay ôm lấy vai nàng, hai người kề đầu vào nhau, cùng ngắm nhìn bức tranh trước mắt.
Một lúc lâu sau.
Thanh Tuyết dần bình tĩnh lại.
Lau đi nước mắt trên mặt, quay đầu nhìn Thần Vận: "Chồng yêu, anh chuẩn bị những thứ này từ khi nào?"
"Vào mỗi khi anh nhớ các nàng."
Thanh Tuyết lập tức nhào vào lòng hắn, cuồng nhiệt hôn lên môi hắn.
Hai người say đắm ôm nhau.
Thần Vận trong lòng đã bắt đầu đắc ý với kiệt tác của mình.
Tra nam có thể chiếm được trái tim phụ nữ không phải là không có lý.
Thử hỏi có người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy mà không cảm động.
Khi Thần Vận lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, hắn hận không thể tự tán thưởng mình hai lần.
Đúng là thiên tài.
Càng không cần phải nói đến hai cô ngốc thích hoa trong nhà.
Không làm cho các nàng cảm động đến phát khóc sao được.
Nhìn thấy Thanh Tuyết chủ động ôm lấy mình, đã chứng minh được điều này.
Không tệ, đã cưa đổ được một nàng.
Chỉ còn lại Thanh Nịnh, chỉ cần bắt chước làm theo, đảm bảo các nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Những tháng ngày sau này lại sắp thoải mái rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận