Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 51: Thanh nịnh phải lập gia đình

**Chương 51: Thanh Nịnh phải lập gia đình**
Chờ Thanh Nịnh tắm rửa xong, nhìn thấy cửa đang đóng, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, hai người này đang làm gì bên trong? Không nóng sao, sao còn đóng cửa.
Nàng ghé vào cạnh cửa chờ một lát, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, lúc này mới gõ cửa.
Sau khi đi vào, nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ đỏ bừng uống nước, tiểu cô nương cũng không nghĩ nhiều.
Chuyện còn lại liền đơn giản, chờ hai người tắm xong, Thần Vận ngủ ở gian ngoài trên chiếc g·i·ư·ờ·n·g đơn, hai tỷ muội ở trong nhà.
Một đêm này ngược lại không có chuyện gì p·h·át sinh, bất quá Thần Vận vẫn ngủ không ngon, không có gì khác, chính là muỗi nhiều quá, mặc kệ phun sương hoa gì đó, sương khu muỗi, đều không quá có tác dụng, những con muỗi này giống như đã quyết tâm bám theo hắn, thừa dịp hắn không chú ý liền chích một phát.
Chờ Thần Vận tỉnh lại, đã mặt trời lên cao, mang theo hai quầng thâm mắt, hai mắt vô thần nhìn Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lập tức đau lòng không chịu nổi, ôm hắn an ủi nửa ngày.
Thần Vận từ trên thân lão bà hấp thụ đủ năng lượng, lúc này mới đứng dậy mặc quần áo, trạng thái so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, lại cùng nhạc phụ nhạc mẫu kh·á·c·h sáo vài câu, tìm một cái cớ, mang theo hai tỷ muội đi ra ngoài.
Hiện tại các nàng cũng không muốn ở nhà, không chỉ Thanh Nịnh, ngay cả Thanh Tuyết cũng bắt đầu phản cảm cách làm của cha mẹ.
Ba người tựa như đi dạo ngoại thành, tùy ý đi loanh quanh, đi mệt liền nghỉ ngơi một lát, lại p·h·át hiện ra cảnh đẹp ở nơi xa, Thần Vận liền lôi kéo các nàng tiếp tục tiến lên.
Mãi đến chập tối, bọn hắn lúc này mới lưu luyến không rời quay về, không quản sự tình có thể giải quyết được hay không, chí ít hai ngày nay du sơn ngoạn thủy vẫn rất vui vẻ.
Ánh chiều tà le lói, trong rừng cây tia sáng trở nên u ám, trận trận gió lạnh thổi lá cây rì rào r·u·ng động, bầu không khí đột nhiên trở nên âm trầm.
Thần Vận ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, muốn mưa sao?
Khi ba người chạy về đến nhà, những hạt mưa to như hạt đậu đã lộp bộp rơi xuống.
Thần Vận xoa mấy lần nước mưa trên đầu: "Lão bà, nàng và Thanh Nịnh mau đi thay quần áo khác, đừng để bị cảm, ta đi nói với cha một tiếng..."
Khi hắn đi vào trong nhà, lập tức sửng sốt, chỉ thấy mười mấy người đang ngồi vây quanh bên cạnh bàn, nhạc mẫu cười ha hả bưng thức ăn lên.
"Cô gia về rồi, hôm nay thân thích tới dùng cơm, đều bị ướt rồi, mau đi thay quần áo đi." Trương Quế Phương nhiệt tình nói.
Thần Vận cười đáp ứng một tiếng, quét một vòng những người đang ngồi, xoay người đi sang phòng bên cạnh.
Nhìn thấy hai tỷ muội, đem sự tình nói qua một lần, Thanh Nịnh nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai con ngươi không biết làm sao nhìn Thần Vận.
"Lão c·ô·ng, làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì? Thay quần áo khác, cùng ta đi qua, hôm nay liền giải quyết xong chuyện này, tránh cho sau này phiền phức."
Khi ba người thay xong quần áo đi vào phòng, nhìn thấy hai tỷ muội đi theo sau Thần Vận, tất cả mọi người không khỏi p·h·át ra một tiếng thốt lên kinh ngạc, thật sự là nữ lớn mười tám biến, cô bé tóc vàng hoe ngày nào giờ đã biến thành mỹ nữ xinh đẹp như hoa.
Trương Quế Phương tới lôi kéo Thần Vận, không ngừng giới thiệu, đây là đại di, đây là nhị cô, đây là biểu cữu phương xa của ngươi...
Thần Vận cười lần lượt chào hỏi, sau đó ngồi xuống, khi thấy nam nhân đối diện, lông mày nhướn lên, đây chính là người muốn cưới Thanh Nịnh - biểu ca.
Ngồi đối diện là một nam nhân chỉ mặc quần đùi, dáng người thô kệch, lỗ chân lông to, khắp khuôn mặt là những u cục gập ghềnh, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Thanh Nịnh, không ngừng nuốt nước bọt, tựa như một con chó dữ mấy năm chưa được ăn t·h·ị·t, nhìn rất không thoải mái, khiến người ta dựng tóc gáy.
Tuổi tác nhìn qua hẳn là hơn 30, đây không phải là biểu ca gì cả, gọi là biểu thúc còn tạm được, thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn t·h·ị·t t·h·i·ê·n nga.
Thần Vận rốt cuộc minh bạch câu nói kia của Thanh Nịnh, thà rằng để ngươi chà đ·ạ·p, cũng sẽ không gả cho biểu ca.
Thật đúng là như vậy, không cần phải nói gả cho hắn, chỉ cần liếc hắn một cái cũng đã thấy buồn n·ô·n.
Quay đầu nhìn về phía Thanh Nịnh, trùng hợp bốn mắt nhìn nhau, hắn vụng trộm gật đầu với Thanh Nịnh, hiển nhiên thiếu nữ cũng minh bạch ý tứ của hắn, nhướn mày với hắn, giống như đang nói: "Ngươi xem đi, có phải không thể gả cho hắn không?"
Đám người đều nâng chén rượu lên, uống một ngụm, sau đó, tràng diện bắt đầu náo nhiệt.
Một người phụ nữ tr·u·ng niên hỏi: "Chị dâu, tôi thấy trong viện có một chiếc xe hơi, nhà ai để ở đây?"
Những thân thích này phần lớn không phải người trong làng, còn chưa biết chuyện của Thần Vận.
Trương Quế Phương lập tức mặt mày hớn hở nói: "Đó là xe của cô gia tôi, hiện tại hắn mở c·ô·ng ty ở thành phố lớn, chiếc xe đó tốn mấy trăm vạn, nhà hắn..."
Trong tiếng than thở kinh ngạc của đám thân thích, nàng thêm mắm thêm muối, không biết đã thổi phồng giá trị của Thần Vận lên gấp bao nhiêu lần, nghe mà Thần Vận cũng phải sửng sốt.
Cũng bắt đầu tự hoài nghi, ta lợi hại như vậy sao? Sao ta không biết.
Thất đại cô bát đại di nhìn Thần Vận và Thanh Tuyết bằng ánh mắt khác hẳn, không ngừng nịnh nọt, nào là từ trước đến nay vẫn luôn thấy Thanh Tuyết là người có mệnh phú quý, nào là cô gia này nhìn đã biết là người có tiền, sau này các ngươi có thể hưởng phúc.
Thanh An Phúc và Trương Quế Phương nghe xong, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn, rốt cục cũng được mở mày mở mặt trước mặt họ hàng thân thích.
Biểu ca kia cũng nhìn Thần Vận mấy lần thật sâu, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng Thanh Nịnh, si ngốc nhìn nàng.
Thanh Nịnh chán ghét trừng mắt liếc hắn một cái, hơi chuyển người, nghiêng về phía Thần Vận, cúi đầu gặm chân gà, cố gắng không nhìn hắn.
Nhưng trong mắt biểu ca, Thanh Nịnh lại như đang nhìn hắn một cách tình tứ, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, làm cho hắn chảy cả nước miếng, trong lòng nóng như lửa đốt, nếu cưới nàng về nhà, nhất định phải yêu thương nàng một phen.
Cơm ăn đến một nửa, âm thanh bàn luận về Thần Vận dần nhỏ lại.
Một người đàn ông tr·u·ng niên tóc hơi bạc nâng chén rượu lên nhìn Thanh An Phúc: "Thanh Nịnh cũng không còn nhỏ, Thanh Hổ nhà ta cũng đang tuổi tráng niên, hôn sự của hai nhà chúng ta cũng nên định ra đi."
Thanh An Phúc lập tức nói: "Lần này gọi Thanh Nịnh trở về, cũng là muốn định ra chuyện này, nhà chúng ta không có ý kiến gì."
Thanh Hổ lập tức vui mừng ra mặt, chùi nước bọt bên mép, hắn hận không thể hiện tại liền mang Thanh Nịnh về nhà.
Thanh Tuyết gấp đến đỏ mặt, vội vàng nói: "Cha mẹ, lần này trở về không phải để làm lễ thành nhân cho Thanh Nịnh sao? Đính hôn gì chứ, cha mẹ đã hỏi qua ý kiến của Thanh Nịnh chưa?"
Trương Quế Phương vừa cười vừa nói: "Lễ thành nhân không phải chính là đính hôn sao, hơn nữa, hôn sự này đã sớm định rồi, gả cho Thanh Hổ còn có thể ủy khuất Thanh Nịnh hay sao?"
Lần này Thanh Tuyết triệt để tin tưởng vào p·h·án đoán của Thần Vận, trong hai con ngươi tràn đầy thất vọng, đôi mắt đỏ hoe nói: "Cha mẹ lừa Thanh Nịnh trở về là để đẩy em ấy vào hố lửa sao?"
Trương Quế Phương bất mãn nói: "Con nói gì vậy, Thanh Nịnh là con gái của ta, ta làm sao lại đẩy con bé vào hố lửa, con gái lớn lên không phải là để lấy chồng sao?"
Thanh Nịnh lạnh lùng hừ một tiếng: "Con gái? Cha mẹ thật sự coi ta là con gái sao, cha mẹ có nghĩ đến hạnh phúc sau này của ta không?"
Thanh An Phúc trầm giọng nói: "Gả con cho người tốt, không phải là vì hạnh phúc sau này của con sao, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
"Không được." Thanh Tuyết đứng lên, nghiêm nghị hô: "Cha mẹ coi Thanh Nịnh là gì? Em ấy hiện tại còn đang đi học, cha mẹ để em ấy kết hôn bây giờ không phải là hủy hoại em ấy sao?"
Không đợi Trương Quế Phương lên tiếng, những thân thích khác đang xem náo nhiệt liền không ngồi yên, nhao nhao mở miệng.
(PS: Kính mong mọi người đánh giá năm sao và tặng quà miễn phí, tiểu đệ xin đa tạ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận