Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 112: Vì cái gì chịu tội luôn là ta?

**Chương 112: Vì sao người chịu tội luôn là ta?**
Một đêm này, Thần Vận ngủ không yên giấc, những lời Thanh Tuyết nói khiến hắn nặng trĩu trong lòng, nhất thời có chút không phân biệt được hiện thực và mộng mị.
Sáng sớm, toàn thân hắn mê man, rất không có tinh thần.
Thanh Nịnh đến gần Thanh Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Anh ta làm sao vậy? Đêm qua hai người làm gì?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của t·h·iếu nữ, Thanh Tuyết không biết nên giải thích với nàng thế nào, chẳng lẽ phải nói sáng nay còn đang thu thập mảnh vỡ da người sao?
Đành phải nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, hắn còn đang để tâm vào chuyện vụn vặt, tự mình nghĩ thông suốt là ổn thôi."
"A?" Nhìn Thần Vận với quầng thâm mắt, t·h·iếu nữ có chút đau lòng nói: "Hôm qua ta đã nói rõ ràng với anh ta, sao anh ta vẫn còn nghĩ đến những chuyện kia."
Thanh Tuyết vỗ vỗ ót nàng: "Những chuyện này hai chúng ta nói không có tác dụng, vẫn phải dựa vào chính hắn, chắc qua một thời gian ngắn sẽ nghĩ thông suốt thôi, gần đây đừng nhắc lại chuyện này nữa, biết không?"
"Ân, vậy bây giờ anh ta không vui thì phải làm sao?" Giọng nàng có chút thất lạc.
"Ân ~~~" Thanh Tuyết kéo dài ngữ điệu, sau đó nhìn t·h·iếu nữ trước mắt, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Đến bên tai nàng nói: "Không phải là muội mặc quần áo đẹp vào rồi lượn vài vòng trước mặt hắn sao, không chừng tâm tình hắn sẽ tốt lên."
Nàng đương nhiên sẽ không nói mình cũng muốn nhìn, dù sao m·ỹ t·h·iếu nữ tràn đầy sức sống như vậy, x·u·y·ê·n thành b·úp bê, ai có thể cưỡng lại được chứ.
Thanh Nịnh lập tức đỏ bừng mặt, trừng nàng một cái: "Phi! Xấu xa, ta đi thu dọn cặp sách chuẩn bị đi học đây, nam nhân của ngươi, tự ngươi dỗ dành đi."
Nhìn t·h·iếu nữ chạy trốn, Thanh Tuyết ý cười càng đậm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Muội cho rằng có thể trốn được sao? Đêm qua bất quá chỉ dọn xuống dưới phòng sát vách, nam nhân kia thế nhưng là trực tiếp đem mình giày vò đến mê man đi."
Lúc này Thần Vận nhìn hai tỷ muội xì xào bàn tán, lại càng đau đầu, hiện tại hắn một chút chủ ý đều không có, lại không có người có thể thương lượng, chỉ có thể đem những buồn khổ này giấu trong lòng.
Đưa Thanh Nịnh đến trường học xong, Thần Vận cùng Thanh Tuyết đến c·ô·ng ty.
Vào văn phòng, không yên lòng nghe Lâm P·h·án Hạ báo cáo công việc.
Lâm P·h·án Hạ nghi hoặc nhìn hắn, mặc dù ông chủ này cả ngày đi trễ về sớm, nhưng giờ làm việc vẫn rất nghiêm túc.
Hôm nay làm sao vậy? Một bộ dáng vẻ không yên lòng.
Nàng đặt văn kiện trong tay xuống, Thần Vận ngẩng đầu hỏi: "Báo cáo xong rồi sao?"
Lâm P·h·án Hạ cười nói: "Thần ca, có tâm sự à?"
Nghe xưng hô như vậy, quan hệ của hai người đã từ đồng nghiệp biến thành bạn bè.
"Làm gì có tâm sự gì chứ." Thần Vận trực tiếp phủ nh·ậ·n.
"Thật không có? Vậy tôi đi nha." Lâm P·h·án Hạ cầm văn kiện lên, chậm rãi đứng dậy.
Nhìn bóng lưng của nàng, Thần Vận nói: "Cái kia..... Đừng vội đi, ngồi thêm lát nữa."
"Ha ha, biết ngay mà, nói đi, tôi là nhà tâm lý học n·ổi tiếng đó."
Thần Vận cúi đầu trầm tư một lát, suy nghĩ kỹ càng rồi nói: "Tôi có một người bạn, chỉ là bạn bè thôi nhé."
Lâm P·h·án Hạ cười gật gật đầu: "Ân, tôi hiểu, không phải bạn từ trong t·r·ứng nước, nói tâm sự của bạn anh đi."
Thần Vận ngượng ngùng hắng giọng, nữ nhân này không thể giả bộ hồ đồ được sao? Thật không sợ ta kiếm cớ trừ tiền lương của nàng à.
Hắn bất đắc dĩ nói: "Nếu như một nữ nhân đặc biệt yêu lão c·ô·ng của nàng, nhưng nam nhân này rất sợ nàng biết chuyện trước kia của mình, phải làm sao đây?"
Nghe nói như thế, Lâm P·h·án Hạ lập tức ngồi thẳng người.
Đây là lão bản có dưa lớn à, không biết dưa này đã chín chưa, nghe có vẻ rất ngon.
"Anh...... Không phải, nam nhân kia không yêu lão bà của nàng sao?"
"Rất t·h·í·c·h, đặc biệt yêu luôn ấy."
"Nữ nhân kia rất quan tâm chuyện trước kia của hắn sao?"
Thần Vận nhíu mày suy tư, đứng trên góc độ Thanh Tuyết, hẳn là không quan tâm, dù sao mình trước kia c·ặ·n bã như vậy, nàng vẫn chờ mình quay đầu.
Mà lại dựa theo lời Thanh Tuyết nói đêm qua, nàng hẳn phải biết từ đầu đến cuối chỉ có một Thần Vận, nàng khẳng định cũng sẽ không để ý.
Nghĩ đến đây, hắn nói: "Không quan tâm."
Lâm P·h·án Hạ giống như quả bóng xì hơi: "Hứ! Tưởng có dưa lớn gì, anh với Thanh Tuyết tình cảm tốt như vậy, anh suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Tự mình xỏ vòng cho mình sao?"
"Có ý gì?"
Lâm P·h·án Hạ cầm văn kiện đứng lên, tức giận nói: "Phí thời gian, s·ố·n·g ở hiện tại, hiểu không? Đã nàng yêu anh như vậy, anh còn luôn nghĩ đến chuyện trước kia làm gì, chẳng lẽ anh muốn x·u·y·ê·n qua trở về để thay đổi bản thân, sau đó để nàng yêu anh thêm lần nữa? Lẫn lộn hết cả rồi, Thần lão bản của tôi ạ."
Lời của Lâm P·h·án Hạ khiến Thần Vận mở to hai mắt, một lát sau, hai con ngươi ánh lên một tia sáng.
"Ha ha, tôi hiểu rồi, Tiểu Lâm Tử, tháng này tiền lương của cô gấp đôi, không, tiền thưởng cũng gấp đôi."
Thần Vận đứng dậy chạy qua phòng bên cạnh, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, lẫn lộn hết cả.
Đúng vậy, mình hoàn toàn là rảnh rỗi sinh nông nổi, mặc kệ là Thanh Tuyết hay Thanh Nịnh, đã minh x·á·c biểu đạt ý nghĩ trong lòng, vậy mà mình lại nghĩ đến chuyện trùng sinh, chẳng lẽ mình có thể trùng sinh về mười mấy năm trước hay sao? Đúng là rảnh đến phát đau cả trứng.
Đúng lúc Dư Kiều từ cổng đi ngang qua, nhìn Thần Vận vội vội vàng vàng, nghi hoặc nhìn Lâm P·h·án Hạ.
"Lão bản làm sao vậy?"
"A, không có việc gì, chắc là vì tăng gấp đôi tiền lương với tiền thưởng cho tôi nên cao hứng thôi." Lâm P·h·án Hạ tâm tình cũng vô cùng tốt.
"Cái gì?" Dư Kiều giữ c·h·ặ·t cánh tay nàng: "Dựa vào cái gì cô được gấp đôi, lão bản không nói gì với tôi sao?"
"Anh?" Lâm P·h·án Hạ đ·ậ·p cánh tay hắn: "Anh cứ tiếp tục gọi điện cho hắn vào ngày nghỉ đi, còn muốn gấp đôi, đúng là nằm mơ."
Hiện tại Thần Vận không có tâm tư quản Dư Kiều đang phiền muộn, xông vào văn phòng Thanh Tuyết, treo bảng "xin đừng làm phiền" lên cửa, sau đó khóa trái cửa lại.
Thanh Tuyết nhìn một loạt thao tác này của hắn, vô thức đứng dậy lùi về phía góc tường.
Nam nhân này muốn làm gì? Bây giờ còn đang ở c·ô·ng ty, đêm qua không phải mới giày vò ta c·h·ết đi s·ố·n·g lại sao? Lẽ nào lại muốn......
Thần Vận vọt tới trước mặt nàng, trực tiếp ôm nàng lên tường, không nói một lời, cứ như vậy thâm tình nhìn nàng.
Thanh Tuyết thanh âm có chút r·u·n rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Lão c·ô·ng, hay là anh đi b·ệ·n·h viện xem thử đi, đây là c·ô·ng ty, tha cho em đi, cứ tiếp tục như thế em sẽ x·ấ·u mất, cầu xin anh...... Ưm ~~~~"
Thần Vận dùng l·ồ·ng n·g·ự·c nóng bỏng ép lên người nàng, đôi môi trực tiếp bị phong bế, một luồng mềm mại bá đạo tiến vào.
Thanh Tuyết nháy mắt cảm thấy toàn thân tê dại, Thần Vận bá đạo như vậy nàng thật sự không thể cự tuyệt.
Rời môi, nàng đã mềm nhũn trong n·g·ự·c Thần Vận.
"Lão bà, anh hiểu rồi." Nói xong, ôm ngang Thanh Tuyết đi về phía phòng vệ sinh.
Thanh Tuyết khóc không ra nước mắt, anh hiểu thì cứ hiểu, vì sao người chịu tội luôn là em.
Một lát sau, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng Thanh Tuyết duyên dáng gọi to: "Lão c·ô·ng, anh chậm một chút, cái này không thể biến thành mảnh vỡ da...... A ~~~"
Bên ngoài gió thu xào xạc, trong phòng xuân ý dạt dào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận