Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 322: Có phải là muốn chuẩn bị thích hợp đạo cụ? (1200 lễ vật giá trị tăng thêm)

**Chương 322: Có phải là muốn chuẩn bị một chút đạo cụ thích hợp?** (1200 lễ vật giá trị tăng thêm)
Sau bữa ăn, Thần Vận cùng hai tỷ muội đi tiệm hoa, hai đứa trẻ được tiểu lão đầu dẫn ra ngoài khoe khoang.
Thanh Nịnh đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thần Vận phía sau, không nhịn được nhíu mày.
Nàng đến gần Thanh Tuyết, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ, nam nhân kia làm sao vậy, tại sao hắn cứ nhìn ta cười, có phải lại đang nghĩ chủ ý x·ấ·u gì không?"
"Hắn à, có lẽ đã cảm động đến mụ mị rồi."
"Cảm động?" t·h·iếu nữ quay đầu lại nhìn hắn, sau đó lắc đầu, nhìn thế nào cũng không giống, ngược lại cảm thấy ánh mắt hắn nóng bỏng hơn không ít.
Thanh Nịnh trong lòng khẽ động, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem đơn đặt hàng online, không lẽ nào đồ mình mua bị hắn thấy rồi chứ?
Chắc chắn là vậy, cái nam nhân này tuyệt đối đang có ý đồ x·ấ·u với mình.
Mặc dù những thứ kia là mua cho hắn, nhưng... Nhưng mà bị hắn nhìn thấy sớm thật sự có chút m·ấ·t mặt, giống như ta đang cố ý lấy lòng hắn vậy.
Điều này không được, địa vị mình mới thăng lên, không thể cứ như vậy m·ấ·t đi, nói gì cũng phải lập uy.
Nghĩ đến đây, t·h·iếu nữ dừng bước, mím môi nhìn về phía nam nhân phía sau: "Ngươi có lỗi không?"
Thần Vận không hề do dự, lập tức vừa cười vừa nói: "Có lỗi."
"Ân, thái độ rất tốt."
t·h·iếu nữ chắp tay sau lưng, hài lòng xoay người, tiếp tục đi về phía trước.
Nụ cười tr·ê·n mặt Thần Vận càng đậm, nhìn bóng lưng hai tỷ muội, trong lòng có chút cảm thán.
Mấy ngày nay vẫn bận bịu chuyện của Cố Hồng Phi, có chút xem nhẹ cảm thụ của các nàng, mãi đến khi nghe được Thanh Tuyết nói, hắn mới phản ứng lại, hai người ngốc nghếch trong nhà mình, tâm lý đã p·h·át sinh chút biến hóa.
Hoặc có thể nói là thông qua chuyện của Giang Diệu Khả mà liên tưởng đến mình.
Thật ra Thần Vận rất có thể hiểu được, Thanh Tuyết có lẽ còn tốt, dù sao t·r·ải qua nhiều chuyện, loại cảm xúc lo lắng kia rất nhanh sẽ biến m·ấ·t.
Nhưng t·h·iếu nữ thì không vậy, trừ tỷ tỷ, Thần Vận là người nàng quan tâm nhất, đặc biệt là những ký ức tuổi thơ, đối với cuộc sống ấm áp, hạnh phúc hiện tại, nàng càng thêm trân trọng.
Hơn nữa t·h·iếu nữ đang trong giai đoạn tình yêu c·u·ồ·n·g nhiệt, đối với một nửa của mình sẽ có loại cảm giác lo được lo m·ấ·t, trong lòng thế nào cũng sẽ không tự giác nghĩ đến, nếu m·ấ·t đi hắn thì sẽ ra sao.
Điều này cũng dẫn đến cảm xúc lo lắng của Thanh Nịnh không ngừng chồng chất, đến mức nghĩ rằng Thần Vận chắc chắn thích mình của trước kia hơn, cho nên coi như không có "sàm ngôn" của Thanh Tuyết, nàng cũng sẽ bất tri bất giác biến trở lại thành mình của trước kia.
Mặc kệ là vì "lấy lòng" Thần Vận, hay là vì tìm k·i·ế·m sự an ủi trong lòng, tình cảm của nàng đối với Thần Vận ngày càng sâu đậm.
Đến tiệm hoa, Thần Vận nói: "Vậy ta đi c·ô·ng ty trước, xử lý xong văn kiện ta sẽ về ngay."
Thanh Tuyết giúp hắn chỉnh lại cà vạt, hai tay đặt trước người, dáng vẻ hiền lành nói: "Đi đi, về sớm một chút."
"Ân, vậy ta đi." Thần Vận quay người đi ra ngoài.
t·h·iếu nữ nhìn hắn ra ngoài, vẻ mặt c·ă·n·g c·ứ·n·g lộ ra chút không nỡ.
Thanh Tuyết vỗ lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Không nỡ thì đi tiễn hắn, điều này không ảnh hưởng đến địa vị tiểu nữ vương của ngươi."
"A? Vậy sao? Vậy ta đi." Thanh Nịnh cuối cùng cũng tìm được một cái cớ, chạy chậm đ·u·ổ·i th·e·o.
"Này! Cái kia..."
Thần Vận quay đầu nhìn nàng, tr·ê·n mặt lập tức tràn đầy ôn nhu, t·h·iếu nữ như vậy thật sự khiến hắn mê muội, bất kể là tính cách, hay là dáng người càng ngày càng mê người, đều khiến người ta có chút không muốn dừng lại.
"Sao vậy, không nỡ ta đi sao?"
Thanh Nịnh bĩu môi kiêu ngạo: "Ta mới không có."
"Vậy đ·u·ổ·i th·e·o ra đây có chuyện gì không?"
"Ta, ta... Tỷ tỷ bảo ta nói với ngươi, ban đêm về sớm một chút." Nói xong, không đợi Thần Vận trả lời, t·h·iếu nữ liền chạy về tiệm.
Nhìn bóng lưng nàng biến m·ấ·t, Thần Vận trong lòng ấm áp, hai người ngốc nghếch trong nhà quả thật vì mình mà thay đổi rất nhiều, nếu mình không làm chút gì, có chút không thể nào nói n·ổi.
Hắn quay đầu vẫy tay với một chiếc xe ở phía xa.
Sở Tân Văn từ tr·ê·n xe bước xuống, chạy đến gần hắn: "Thần tổng, sao vậy?"
Thần Vận xụ mặt, nhíu mày nói: "Hôm nay ngươi đến c·ô·ng ty xử lý những văn kiện kia đi, ta thấy không được khỏe."
"Ài? Ta nói Thần tổng, ngươi..."
"Ngươi ở trong nhóm có phải rảnh rỗi lâu quá rồi không, ngươi không muốn c·ô·ng ty thông báo nghỉ, chỉ có mình ngươi ngốc nghếch đi làm đấy chứ?"
Sở Tân Văn lập tức đổi giọng: "Ngươi không khỏe thì mau đến tiệm hoa nghỉ ngơi đi, chuyện c·ô·ng ty cứ giao cho ta xử lý là được."
Thần Vận hài lòng gật đầu: "Chuyện c·ô·ng ty hơi nhiều, chỉ sợ một mình ngươi xử lý không xuể, để Thẩm Khê Nguyệt qua giúp ngươi đi, nàng không cần đến bên này."
"Hắc hắc, vẫn là Thần tổng suy nghĩ chu đáo, ta đi đây."
Sở Tân Văn cao hứng bừng bừng xoay người rời đi, trong lòng tự nhủ lão già này... Không, Thần tổng người cũng tốt thật, hôm nay lại có thể ở một mình với tiểu sư tỷ, nghĩ thôi đã thấy vui rồi.
Khi Thần Vận trở lại tiệm hoa, hai tỷ muội đang nhìn chằm chằm về phía cổng, nhìn thấy hắn xuất hiện, Thanh Tuyết trực tiếp cao hứng nhảy dựng lên.
"Ha ha, ta thắng rồi." Quay đầu nhìn Thanh Nịnh, chỉ vào mặt mình nói: "Mau, mau hôn chỗ này."
Trong đôi mắt trong trẻo của t·h·iếu nữ cũng đầy mừng rỡ, nhưng tr·ê·n mặt vẫn lạnh như băng.
Bất mãn nói: "Chắc chắn là hai vợ chồng các ngươi đã bàn bạc trước rồi, hứ!"
Sau đó "bẹp" một cái lên mặt tỷ tỷ.
"Ta có phải cũng có phúc lợi như vậy không?" Thần Vận đi đến bên cạnh Thanh Nịnh, cũng chỉ chỉ vào mặt mình.
"Ta nhổ vào! Ngươi về làm gì, tại ngươi cả đấy, ta thua rồi, không chơi với các ngươi nữa."
t·h·iếu nữ đi về phía sân sau, khoảnh khắc quay người, nụ cười tr·ê·n mặt không nén được nữa, trong lòng đã vui sướng tột độ, nếu không phải vì giữ gìn hình tượng "tiểu nữ vương", có lẽ đã nhảy dựng lên rồi.
Thanh Tuyết kéo cánh tay Thần Vận, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay không đi c·ô·ng ty thật sự không sao chứ? Cố Hồng Phi hai ngày nay không phải xin nghỉ phép sao?"
"c·ô·ng ty nào quan trọng bằng các ngươi, huống hồ Thanh Nịnh hai ngày nay t·h·iếu cảm giác an toàn, vẫn nên ở bên cạnh nàng nhiều hơn thì tốt hơn, bên nào nặng bên nào nhẹ ta vẫn phân biệt được." Sau đó hắn hôn mạnh lên mặt Thanh Tuyết.
"Ngươi đó, cứ sủng ái nàng đi."
"Hắc hắc, đương nhiên cũng phải sủng ái ngươi." Nói rồi, liền muốn ôm nàng.
Thanh Tuyết điểm nhẹ lên trán hắn: "Thôi, đừng làm loạn nữa, hôm nay còn nhiều việc phải làm, đã vậy chủ tịch Thần đây không đến c·ô·ng ty, coi như làm cu li một ngày vậy."
"Tuân m·ệ·n·h, nữ vương đại nhân của ta."
Nghe thấy xưng hô này, Thanh Tuyết mỉm cười: "Nói như vậy, ta có phải là nên chuẩn bị một chút đạo cụ thích hợp không?"
"Cái này, không hay lắm đâu."
Nhìn dáng vẻ vũ mị và thân hình quyến rũ của nàng, trong đầu Thần Vận đã hiện lên hình ảnh, nếu như mặc bộ quần áo kia, tr·ê·n đầu lại đội thêm một chiếc sừng thú nhỏ đáng yêu...
Nghĩ thôi đã thấy rất tuyệt rồi!
Chuyện này có vẻ có thể đưa vào danh sách quan trọng, bất quá đến lúc đó đạo cụ dùng cho ai thì chưa chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận