Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 281: Tu La tràng đã xây thành

**Chương 281: Tu La tràng đã xây thành**
Sáng sớm ngày thứ hai, thiếu nữ còn chưa mở mắt, liền cảm thấy bên người có vật gì đó mềm mại, sờ vào rất thoải mái.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Thần Vận, bị dọa suýt chút nữa kêu lên, không phải đã khóa cửa rồi sao, hắn làm thế nào vào được.
"Chào buổi sáng, tiểu bảo bối, đêm qua có phải mơ thấy ta?"
"Ngươi, sao ngươi biết... Không đúng, không đúng, tại sao ngươi lại ở đây?"
"Tỷ ngươi đi làm cơm, nàng bảo ta đến gọi ngươi rời giường." Thần Vận kéo nàng vào trong n·g·ự·c, ôn nhu nói.
Cũng may bản thân mình nhanh trí, trước đó đã làm sẵn chìa khóa, nếu không lại giống như đêm hôm đó, muốn vào mà không được.
"Hứ! Nếu như ngươi có thể thành thật một chút, ta sẽ tin lời ma quỷ của ngươi." Nói rồi, nàng nhích lại gần trong n·g·ự·c hắn, cũng không ngăn cản hắn tiến thêm một bước.
"Diễn đàn cùng những câu chuyện trên tường tỏ tình kia, đều là do ngươi bảo người đăng lên sao?"
Thần Vận vùi đầu vào cổ thiếu nữ, hít sâu mấy hơi, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Ha ha ha ~~~ nhột c·hết, đừng làm rộn, đang hỏi ngươi đó."
"Ân, cách tốt nhất để ngăn chặn lời đồn chính là tự mình dựng lên một lời đồn khác, ta lợi hại đi."
"Đúng vậy, ngươi là lợi hại nhất, bất quá thật sự phải rời giường rồi, ngày đầu tiên đi học thể dục buổi sáng mà đến muộn thì không tốt lắm đâu."
Thần Vận vẫn không nỡ ôm nàng, nhịn không được nói: "Rốt cuộc là ai nghiên cứu ra việc năm nhất phải học thể dục buổi sáng vậy, đây là cuộc sống mà một sinh viên đại học nên có sao?"
Thanh Nịnh đặt ngón tay lên cơ bụng của hắn, không ngừng nắn ra các loại hình dạng, coi thường nói: "Ta cảm thấy vẫn tốt, nếu không cả người sẽ lười biếng đi không ít, như vậy cũng không tệ."
"Thời gian bây giờ không nên tiêu xài một chút sao, không phải chờ sau này đi làm, đâu còn có thời gian nằm ì ra đấy."
Thiếu nữ khẽ hôn lên mặt hắn: "Đúng, đúng, đúng, ngươi nói đều đúng, bất quá bây giờ ngươi phải buông tay ra, tỷ tỷ chắc đã làm xong bữa sáng rồi."
Hai người ôm nhau thêm một lúc, Thần Vận chiếm đủ t·i·ệ·n nghi, lúc này mới thả thiếu nữ rời đi.
Ba người ăn qua loa bữa sáng xong, trước tiên đưa Thanh Nịnh đến trường học, sau đó Thần Vận cùng Thanh Tuyết cùng đi công ty.
Thần Vận vốn định để Thanh Tuyết ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, nhưng trải qua nàng nũng nịu cầu xin, Thần Vận vẫn đưa nàng tới công ty.
Ở nhà buồn bực lâu như vậy, nàng đã sớm muốn tới công ty xem thử.
Hơn nữa, Vương di bên kia cũng đã đồng ý ở lại đây làm bảo mẫu dài hạn, còn có Thần Hàn Lâm giúp đỡ chăm sóc, căn bản không cần lo lắng vấn đề hai đứa nhỏ.
Đến cổng công ty, Thanh Tuyết nhìn bảng hiệu quen thuộc, khóe miệng bất giác cong lên.
Có chút hoài niệm những tháng ngày bận rộn trong phòng làm việc, đặc biệt là những lúc Thần Vận không có việc gì làm, liền thích chạy tới chiếm t·i·ệ·n nghi của mình, nghĩ lại mà thấy nhớ.
Ngay lúc hai người định bước vào công ty, từ phía sau có tiếng một nữ nhân vọng tới.
"Thần Vận ca?"
Khi Thần Vận quay đầu nhìn lại, nháy mắt hai mắt mở to.
"Giang... Giang Diệu Khả?"
"Đúng vậy, không ngờ ngươi còn nhớ rõ ta."
Thần Vận nhìn bộ đồ nàng mặc, đầu ong ong, nữ nhân này tuyệt đối là chạy đến chỗ Cố Hồng Phi.
Nàng so với trong ký ức không khác biệt lắm, trong số những nữ nhân mình từng gặp, ít nhất cũng được coi là có nhan sắc trung thượng đẳng, mắt phượng mày ngài, trang điểm nhẹ nhàng, đặc biệt là đôi mắt kia, nhìn qua luôn ôn nhu như nước, mang đến cho người ta cảm giác thư hương rất đậm.
Trọng điểm là chiếc váy liền áo màu lam nhạt trên người kia, nếu hắn nhớ không lầm, trước kia lúc nàng hẹn hò cùng Cố Hồng Phi chính là kiểu váy này, nếu nói nàng không phải vì khơi gợi ký ức của Cố Hồng Phi, Thần Vận khẳng định không tin.
"Đây là chị dâu đi, vẫn xinh đẹp như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
Thanh Tuyết cố gắng nở nụ cười: "A... Ha ha! Vẫn luôn nghe Hồng Phi nhắc tới cô, bây giờ cuối cùng cũng gặp được người thật."
Ánh mắt của nàng không ngừng liếc về phía Thần Vận, ý bảo hắn mau chóng nghĩ cách đưa Giang Diệu Khả đi, nếu để Ninh Tình Họa nhìn thấy, chắc chắn là chuyện phiền phức.
Đúng lúc này, Cố Hồng Phi và Ninh Tình Họa một trước một sau đi tới cửa, sau khi Thần Vận nhìn thấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Không phải, trùng hợp vậy sao, các người có phải đã bàn bạc xong để gặp mặt ở đây không.
Hắn nhìn qua lớp kính, không ngừng nháy mắt với Cố Hồng Phi.
"Ca, anh gọi em?"
Lúc này, đầu óc Cố Hồng Phi dường như bị chập mạch, chạy chậm một đường ra cửa, khi hắn nhìn thấy Giang Diệu Khả, cũng đơ ra.
Lúc này, Ninh Tình Họa cũng đi theo ra, cảm nhận được bầu không khí có chút vi diệu.
Cô nương này, đôi mắt còn có chút phiếm hồng, rõ ràng là Cố Hồng Phi vừa nói gì đó với nàng.
Năm người, chỉ có Giang Diệu Khả chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nhìn bọn họ.
Thần Vận cùng Thanh Tuyết đã sắp nghẹt thở, cái loại Tu La tràng này ai nhìn thấy mà không đau đầu, chỉ sợ lát nữa Giang Diệu Khả nói ra câu gì khó nghe, Ninh Tình Họa một tát đem nàng dán lên tường, loại mà gỡ cũng không xuống được.
Mặt Cố Hồng Phi ngây ra, mồ hôi lạnh có thể thấy rõ đang chảy xuống thái dương, giờ hắn mới hiểu Thần Vận vừa rồi có ý gì, nhưng bây giờ đã muộn, hai nữ nhân vốn không nên chạm mặt, đã gặp nhau rồi.
Ninh Tình Họa nhìn nữ nhân trước mặt, đã đoán ra nàng là ai, vừa rồi Cố Hồng Phi đã nói rõ với nàng, ánh trăng sáng của hắn đã trở về, cho nên hai người chắc chắn không thể đùa được nữa.
Giữa năm người dường như hình thành một loại từ trường vi diệu, không ai chịu mở miệng trước.
Cuối cùng, vẫn là Ninh Tình Họa cố gắng nhếch khóe miệng: "Thần tổng, chị dâu, các anh đến rồi, em đến trường học trước, Thanh Nịnh bên kia không ai trông coi em không yên lòng."
Nói xong, xoay người rời đi.
Cố Hồng Phi nhìn bóng lưng cô đơn của nàng bước đi, trong lòng cũng khó chịu, cố nén không gọi nàng quay lại.
Nếu bây giờ còn dây dưa không rõ với nàng, sẽ chỉ càng làm tổn thương nàng thêm mà thôi.
Hơn nữa, gọi nàng quay lại thì nói gì đây, chẳng lẽ muốn giới thiệu Giang Diệu Khả cho nàng nhận biết sao?
Về chuyện vợ, Cố Hồng Phi vẫn có tự mình biết mình, hắn không có mị lực cá nhân như Thần Vận, có thể khiến Thanh Tuyết, Thanh Nịnh đồng thời không thể rời xa hắn.
Trọng điểm là quan hệ hai chị em nhà người ta còn ở đó, tình huống như thế này căn bản là không thể nào lặp lại được.
Cho dù Ninh Tình Họa có thích hắn thế nào đi nữa, muốn để nàng cùng những nữ nhân khác chia sẻ một nam nhân, sợ là không muốn sống nữa rồi.
Ngay lúc mấy người đều thở phào một hơi, cho rằng Tu La tràng này đã kết thúc.
Giang Diệu Khả đột nhiên quay đầu, cười nói: "Cô là Ninh Tình Họa phải không, tôi nghe Cố ca ca nhắc qua cô, không ở lại thêm một chút sao, tôi còn muốn mời cô ăn cơm nữa."
"Ngọa Tào"!
Trà vị mười phần, ít nhất cũng phải là cao cấp trà nghệ đại sư (bậc thầy thả thính).
Đây rõ ràng là đang tuyên bố chủ quyền!
Hiện tại không chỉ Cố Hồng Phi mồ hôi đầm đìa, mà Thần Vận cũng mộng mẹ nó rồi.
Trong đầu hắn phảng phất xuất hiện một âm thanh.
"Đinh!!!"
"Địa Ngục cấp Tu La tràng đã xây xong, mời các người chơi mau chóng làm quen sân bãi, nếu gặp nguy hiểm không thể chống lại, mời tự hành t·ử v·ong, kiểu c·hết tùy ý, xin mời lựa chọn."
...
(PS: Còn thiếu 20 giá trị quà tặng là có thể tăng thêm, mọi người ném quà miễn phí tới đi.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận