Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 57: Thanh nịnh (3) đạo thứ hai quang

**Chương 57: Thanh Nịnh (3) Đạo ánh sáng thứ hai**
Kể từ ngày hôm đó, ta bệnh nặng một trận. Dưới tiếng quát lớn và mắng chửi của cha mẹ, ta không dám nằm trên giường, vẫn như trước, phụ giúp việc nhà.
Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể không ngừng tự nhủ với thân thể mình, ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lại, nếu không có sức làm việc, rất có thể sẽ bị đánh chết.
Có lẽ nó đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, mấy ngày sau, ta lại có thể tung tăng chạy nhảy đến bờ sông.
Bất quá lần này ta không đi bắt cá nữa, mà trốn trong căn cứ bí mật mà ta đã tìm thấy cùng tỷ tỷ.
Cuộn tròn thân thể, tựa sát vào tảng đá, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn một chút, mới có thể tìm được một tia gọi là cảm giác an toàn.
Tháng chín, cuối cùng ta cũng được đi học, mang theo lời dặn dò của Đào tỷ tỷ đến trường.
Nhưng trường học không giống như ta tưởng tượng, tại sao những nam sinh kia luôn mắng ta là “khỉ ốm”, “hàng đền tiền” này nọ?
Luôn có người nhét côn trùng vào túi đựng sách vở của ta, còn vốc bùn đất bôi lên người ta, quá đáng nhất là giấu sách ta coi như bảo bối đi.
Mỗi lần như vậy, ta đều tức đến phát khóc, bọn chúng càng được nước làm tới, chế nhạo, nhục mạ ta.
Nhưng ta không dám mắng lại, càng không dám động thủ, bởi vì Đào tỷ tỷ nói với ta, đi học là con đường duy nhất của ta, nếu ta gây chuyện ở trường, cha mẹ sẽ không cho ta đi học nữa, sẽ cắt đứt con đường này.
Thời gian ta đến căn cứ bí mật ngày càng nhiều, nơi đó hoàn toàn trở thành một ngôi nhà khác của ta.
Ta nhặt một cành cây, gắng sức đào xuống đất, nhưng sức lực vẫn còn quá yếu, mỗi lần chỉ đào được một chút đất nhỏ.
Lại không dám lấy dụng cụ trong nhà ra, sợ bọn họ biết, sợ bọn họ sẽ phá hỏng nơi ký thác tâm tư duy nhất của ta.
Dần dà, ta cũng hiểu ra một chuyện, khi bị bắt nạt, chỉ cần ngươi giả vờ không quan tâm, trở nên lạnh lùng một chút, những người kia sẽ cảm thấy không còn thú vị, không bao lâu, bọn chúng sẽ giải tán.
Nhưng tại sao phương pháp này ở nhà lại không có tác dụng, cha mẹ đánh ta, từ ban đầu cầu xin tha thứ, đến cuối cùng im lặng, số lần và mức độ bị đánh đều không hề giảm bớt.
Mỗi lần ta mặt mũi bầm dập đi học, đều bị bạn bè chế nhạo, sau đó ta tiếp tục giả vờ lạnh lùng, không thèm quan tâm, đây giống như là một vòng tuần hoàn hoàn mỹ, đẩy cuộc đời ta từ một bóng tối này sang một bóng tối khác.
Thời gian trôi qua, ta tiếp xúc với tri thức ngày càng nhiều, biết đến một từ —— vòng Mobius.
Trong khoảnh khắc đó, ta dường như hiểu ra rất nhiều, cuộc sống của ta chẳng phải là như vậy sao?
Trong nhà là điểm xuất phát, trường học là điểm cuối, chúng liên hệ chặt chẽ với nhau, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ.
Còn ta chính là một chấm đen biết di chuyển trong vòng Mobius, từ đầu đến cuối, tiến hành tuần hoàn vô hạn bên trong.
Không có hy vọng gì để nói.
Cũng căn bản không có ánh rạng đông nào có thể thắp sáng.
Xuân qua thu tới, thời gian cứ thế trôi đi, điều may mắn duy nhất là, cái hố trong căn cứ bí mật ta đã đào rất sâu, đủ để ta nằm vào trong.
Để được thoải mái dễ chịu hơn một chút, ta tìm rất nhiều cỏ khô trải lên trên, sau đó nằm xuống, bốn phía đều là bùn đất, điều này khiến ta an tâm một cách khó hiểu, thật muốn cứ như vậy nằm mãi ở trong.
Để hoàn thành giấc mộng này của mình, ta tìm một hòn đá, dùng hết sức khắc lên đầu mấy chữ.
Đá rất sắc, tay ta lưu lại mấy vết thương, ta không hề để ý, lau đi máu tươi, nhìn kiệt tác của mình, hài lòng gật đầu.
Hôm đó, ta rất vui vẻ, giống như vừa hoàn thành một việc vĩ đại.
Nếu thành công, sau này không cần làm phiền Thanh An Phúc và Trương Quế Phương, dù sao bọn họ đánh ta cũng rất mệt.
Cho đến năm ta tốt nghiệp lớp 8, quỹ đạo sinh hoạt lại một lần nữa phát sinh biến hóa.
Hôm đó tan học về nhà, ta thấy Thanh An Phúc và Trương Quế Phương đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm với người khác.
Nam nhân quay đầu lại, ta sững sờ.
Trong khoảnh khắc đó, thân thể và linh hồn phảng phất như du hành đến một thế giới khác, ta hoàn toàn không liên lạc được với chúng, triệt để ngừng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, tiếng la của Thanh An Phúc làm ta bừng tỉnh: "Thanh Nịnh, suy nghĩ gì vậy, đây là Thanh Hổ ca của con."
Cái gì? Thanh Hổ ca?
Hắn không phải là ác ma kia sao? Gương mặt đó cả đời này ta cũng không thể quên, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của ta, cuối cùng trở thành một cơn ác mộng.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, có phải cũng muốn ăn sạch linh hồn của ta, cuối cùng nhét vào cái giếng cạn kia không?
Ta sợ hãi, lần đầu tiên cảm thấy mười mấy năm qua thật hạnh phúc, ít nhất ta không giống Đào tỷ tỷ, gặp phải ác ma này, bị hắn dằn vặt đến chết.
Ta chạy như điên về phòng, khóa cửa lại, dùng chăn trùm kín người, thân thể đã không thể dùng từ run rẩy để hình dung, bởi vì chúng đã chết lặng đến mức ta không cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
Đêm hôm đó, Thanh An Phúc uống rất nhiều rượu, nhưng không đánh ta, mà là nhe ra hàm răng vàng khè, đếm đi đếm lại 5 vạn đồng tiền kia.
Ta biết, ta bị bán, bán cho ác ma kia, dùng xấp tiền mặt đầy giường kia mua đi quãng đời còn lại của ta.
Ta đã nghĩ tới vô số cách chạy trốn, nhưng đều bị bản thân bác bỏ, dáng vẻ mất đi linh hồn của Đào tỷ tỷ vẫn luôn quanh quẩn trong lòng ta.
Ngày hôm sau, ta khóc lóc tìm lão sư mượn điện thoại, muốn gọi cho tỷ tỷ, chỉ có tỷ tỷ mới có thể cứu ta.
Những năm này, hai chị em ta rất ít liên lạc, chỉ có khi Thanh An Phúc gọi điện thoại cho nàng, ta mới có thể nói được vài câu, sau đó liền bị lấy lý do tiền điện thoại quá đắt, bắt ta cúp máy.
Trừ năm nàng kết hôn có trở về, ta không còn gặp lại nàng nữa.
Ta có thể hiểu được, cuộc sống ở thành phố lớn áp lực rất lớn, nếu luôn xin nghỉ phép trở về, sẽ bị ông chủ sa thải.
Hơn nữa nhìn tỷ phu kia cũng là người ôn tồn lễ độ, bọn họ hẳn là sống rất hạnh phúc.
Cho nên, ta rất ít khi quấy rầy bọn họ, không muốn kéo bọn họ vào cuộc sống tăm tối không có mặt trời này của ta.
Còn lời hứa của tỷ tỷ khi rời đi, ta đã sớm quên.
Ta không trách nàng, bởi vì ta biết, nếu tỷ tỷ có năng lực đem ta đi, nàng sẽ không do dự một chút nào.
Ta đem chuyện mình bị bán kể lại tường tận cho nàng, đầu dây bên kia im lặng rất lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng "ken két ken két" trong ống nghe, giống như có thứ gì đó muốn bóp nát điện thoại.
"Thanh Nịnh, tối mai chờ cha mẹ ngủ rồi, con đến căn cứ bí mật kia chờ ta, ta đến đón con, nhớ kỹ..."
Phía sau ta đã không còn nghe rõ, hy vọng đến quá nhanh, đến mức như một giấc mơ, ta không nói nên lời, mặc kệ tỷ tỷ có nhìn thấy hay không, chỉ khóc không ngừng gật đầu.
Ngày hôm đó trôi qua rất dài, buổi tối về đến nhà ta đặc biệt ngoan ngoãn giúp Trương Quế Phương làm việc, hôm nay không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào, cho nên ta đặc biệt cẩn thận.
Tuyệt đối không thể bị đánh, nếu bị đánh đến không dậy nổi, hy vọng cuối cùng sẽ tan biến.
Tâm trạng này kéo dài mãi đến khi nằm trên giường, trong lòng ta không khỏi vui mừng, ông trời vẫn chiếu cố ta, hết thảy đều thuận lợi như vậy.
Đêm nay không giống như một mặt sâu thẳm mà nồng đậm màu đen sân khấu, dưới màn sân khấu là núi cao nguy nga kéo dài, chân núi có hơn trăm gian phòng nhỏ san sát nối tiếp nhau, tạo thành một ngôi làng khép kín.
Mà ta đứng ở ven căn cứ bí mật, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, cuối cùng cũng sắp rời khỏi vực sâu này rồi sao?
Tỷ tỷ nhìn thấy ta, liền chạy tới ôm chặt ta vào lòng, nghẹn ngào nói "thật xin lỗi".
Ta cười vỗ vỗ lưng nàng, tỷ tỷ ngốc, sao ta có thể trách ngươi, ta không trách, bởi vì ngươi chính là đạo ánh sáng thứ hai trong cuộc đời ta.
Tỷ tỷ nắm tay ta, đi ra ngoài núi.
Ta quay đầu nhìn căn cứ bí mật, trên mặt nở nụ cười.
Tạm biệt, quan tài của ta.
Tạm biệt, mộ của Thanh Nịnh.
Xem ra không cần các ngươi thực hiện giấc mộng của ta, bởi vì ta muốn đuổi theo hy vọng sống sót nửa đời sau của mình, mang theo lời dặn của Đào tỷ tỷ.
"Tiểu Thanh Nịnh, bất luận lúc nào, trong lòng đều phải tràn ngập hy vọng, biết không?"
Năm đó, ta 15 tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận