Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 372: Hắn trở về

**Chương 372: Hắn trở về**
Thanh Tuyết đánh giá xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến mình, liền một đường chạy chậm về nhà.
Sau khi đóng chặt cửa, nàng vẫn không yên tâm, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Một lát sau, xác định không ai theo dõi, lúc này mới quay người ngồi lên ghế, vẻ mặt sầu khổ nhìn túi nhựa trong tay.
Bây giờ nàng có chút hối hận khi mang thứ này về nhà, cảm thấy không nên tin lời đạo nhân kia nói, dù sao lão công từng nói, lòng người thường hiểm ác.
Vậy bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ lại đi ném một lần sao?
Thế nhưng vạn nhất đạo nhân kia không đi, đụng phải thì chẳng phải rất xấu hổ, rõ ràng vừa nói tin tưởng hắn, rồi lại đi ném, đầu óc hắn vốn đã không minh mẫn, nhận đả kích như vậy, rất có thể sẽ biến thành lão niên si ngốc.
Thanh Tuyết càng nghĩ càng thấy có lý, vì sức khỏe của lão đạo nhân, vẫn là nên trả lại t·h·u·ố·c trừ sâu.
Không sai, chính là như vậy.
Nàng tìm cho mình một lý do chính đáng.
Cuối cùng, Thanh Tuyết vẫn là động lòng, nàng thực sự quá hy vọng Thần Vận có thể trở lại dáng vẻ ban đầu.
Thời gian gần đây, tần suất Thần Vận trở về ngày càng ít, không chỉ vậy, mỗi lần trở về là không ngừng gây chuyện, đ·ộ·n·g t·h·ủ.
Thanh Tuyết không biết trong hoàn cảnh ác liệt này, bản thân có thể kiên trì bao lâu.
Nghe xong lời lão đạo nhân kia, không thể không nói, nàng thật sự động tâm.
Loài người là động vật rất kỳ lạ.
Luôn có thể trong hoàn cảnh ác liệt không ngừng hạ thấp giới hạn, chỉ cần tìm được lý do sống sót, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, cũng đủ chống đỡ một thời gian rất dài.
Ám thị tâm lý có thể cứu một người, đương nhiên cũng có thể g·iết c·hết một người.
Thanh Tuyết cầm lọ t·h·u·ố·c trừ sâu này như nắm được cọng cỏ cứu mạng, nàng không biết kết quả cuối cùng thế nào.
Thế nhưng còn có lựa chọn nào khác sao?
Nàng không có.
Thậm chí Thanh Tuyết đã nghĩ kỹ, nếu t·h·u·ố·c trừ sâu này thật sự mang đến hậu quả không thể chấp nhận.
Vậy... mình cũng đi theo là được.
Rời xa Thần Vận, nàng không làm được, đã vậy thì đánh cược một lần.
Thần Vận sống, nàng theo sống.
Thần Vận c·hết, nàng theo c·hết.
Người một nhà chẳng phải nên vẹn toàn hay sao?
Còn Thanh Nịnh, trước khi đi nàng sẽ xử lý căn nhà, số tiền đó đủ cho nha đầu kia hoàn thành việc học, về sau đường đi phải tự mình đi.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, khóe miệng Thanh Tuyết xuất hiện nụ cười bệnh hoạn, sự lo lắng, bất an trong lòng đã biến mất.
Nàng từ trong ngăn kéo tìm ra chút dược vật trị liệu tinh thần cuối cùng, nhét hết vào miệng.
Có lẽ Thanh Tuyết chính mình cũng không biết, lúc này nàng đã chậm rãi biến thành một Yandere, chẳng qua là khi Thần Vận và Thanh Nịnh trở về, nàng che giấu rất tốt, không lộ ra dấu vết nào.
Đem t·h·u·ố·c trừ sâu đặt lại dưới giường Thanh Nịnh, Thanh Tuyết hít sâu vài hơi, việc mình nên làm đã làm, còn lại giao cho thời gian.
Ngày đó Thần Vận trở về, vẫn như trước gây chuyện đòi ly hôn, lần này sự hoảng sợ và bất lực trong lòng Thanh Tuyết vơi đi rất nhiều.
Khi nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn về phía phòng ngủ sát vách, đó chính là hy vọng giúp nàng chống đỡ qua tất cả.
Hai ngày sau, Thần Vận hùng hổ rời đi.
Thanh Tuyết nhìn mình trong gương, mỉm cười.
Chỉnh lại mái tóc rối bời, thay bộ quần áo sạch sẽ, như thường lệ đi làm.
Tất cả đều không thay đổi, có lẽ còn chưa tới lúc.
Đây không phải vẫn còn sống sao!
Chắc chắn sẽ có hy vọng.
Không sai!
Có hy vọng!
Tiếp đó một thời gian rất dài, thời gian Thanh Nịnh và Thần Vận trở về luôn trùng lặp, tựa như có người an bài.
Thanh Tuyết cũng thỉnh thoảng gọi điện cho chủ nhiệm lớp để nắm tình hình gần đây của thiếu nữ, sợ nàng làm tổn thương chính mình.
Mỗi tuần tan học về nhà, nàng đều tự mình đưa đón, sợ nha đầu này nghĩ quẩn mà xảy ra sơ suất.
Bất quá cũng may, chuyện Thanh Tuyết lo lắng không xảy ra, cuộc sống vẫn tiếp diễn, như trước kia.
Chỉ là... tính tình Thần Vận sau khi trở về ngày càng tệ.
Đặc biệt là ngày đó, Thanh Tuyết thấy hắn uống say đá tung cửa, sợ đến mức màn thầu và cải bẹ trong tay rơi xuống đất.
Cũng chính ngày đó, Thần Vận đặc biệt cáu kỉnh, như tất cả mọi dồn nén đã đến điểm bộc phát, không thể đè nén thêm.
Hắn vẫn muốn ép Thanh Tuyết ly hôn, kết quả có thể đoán được, Thanh Tuyết không đồng ý.
Trong nháy mắt bị đánh ngất đi, Thanh Tuyết vẫn nghĩ, mình có át chủ bài, sao phải thỏa hiệp.
Đêm đó, nàng nằm trên sàn nhà suốt đêm không tỉnh lại.
Thanh Tuyết có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, nàng trở lại năm nhặt được Thanh Nịnh.
Lần này khác biệt chính là, dường như có thứ gì đó trong cõi u minh dẫn dắt, bảo nàng đến vị trí cửa thôn.
Vẫn ở chỗ đó, nhìn thấy Thanh Nịnh trong rổ, và mang nàng về nhà.
Thanh Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh, nhưng lần này Thanh An Phúc và Trương Quế Phương không đánh nàng, ngược lại đau lòng tiếp nhận Thanh Nịnh, cẩn thận nuôi dưỡng nàng.
Thời gian thoáng cái, đến lúc Thanh Tuyết vào đại học, vẫn tại cửa thôn kia, Đào Tử và Thanh Nịnh tiễn nàng.
Khác biệt là, cha mẹ đứng bên cạnh, Trương Quế Phương khóc như mưa, nắm tay nàng không chịu buông.
Thanh An Phúc từ trong túi lấy ra một xấp tiền nhét vào tay nàng, trong mắt rưng rưng vẫy tay.
Thanh Tuyết cảm nhận được tình thân chưa từng có.
Thế nhưng... nàng tựa như một người khách qua đường, lặng lẽ nhìn tất cả.
Nàng biết những điều này không thuộc về mình.
Về sau, nàng gặp Thần Vận, kết hôn sinh con, sau đó đón Thanh Nịnh và cha mẹ về ở cùng.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận, không có đòn roi và nhục mạ, chỉ có ấm áp vô hạn.
Trong mộng Thanh Tuyết rất hạnh phúc, nhưng nàng hiểu, tất cả quá mức hư ảo, làm sao mình có được cuộc sống như vậy.
Đến khi nàng mở mắt, phát hiện mình vẫn nằm trên mặt đất, đau đớn khiến nàng không nhịn được rên khẽ.
Sau đó vội che miệng, nàng nhìn về phía giường, Thần Vận vẫn còn ngủ say, lúc này mới chậm rãi buông tay, may mà không đánh thức hắn.
Thanh Tuyết chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
May mà mình tỉnh lại, không thì lão công tỉnh dậy sẽ không có cơm ăn.
Nàng uống chút thuốc giảm đau và dược vật tinh thần, tìm một bài hát thích hợp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Hơn nửa giờ sau, nàng nghe thấy âm thanh trong phòng ngủ.
Vội chạy tới, trong lúc vội vàng quên tắt nhạc trong điện thoại.
Trong nháy mắt mở cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Thanh Tuyết chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng như vậy, trong đó chứa đựng tình cảm phức tạp đến cực hạn.
Lưu luyến, cưng chiều, không nỡ, khó chịu, nhưng nhiều hơn là yêu.
Thời gian như ngừng lại, hai người không nói gì, cứ như vậy nhìn nhau.
Nhạc trong điện thoại Thanh Tuyết vẫn phát.
"Ta khẳng định tại mấy trăm năm trước đã nói ta yêu ngươi"
(Em chắc chắn đã nói yêu anh từ hàng trăm năm trước)
"Chỉ là ngươi quên ta cũng không có nhớ lại"
(Chỉ là anh quên, em cũng không nhớ)
"Đi qua đi ngang qua không có gặp qua"
(Đi qua đi lại mà không gặp nhau)
"Quay đầu quay đầu vẫn là sai"
(Quay đầu nhìn lại vẫn là sai lầm)
......
......
Thanh
Bạn cần đăng nhập để bình luận