Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 58: Thanh nịnh (4) phần mộ

**Chương 58: Thanh Nịnh (4) Phần Mộ**
Khi nhìn thấy phong cảnh thành phố lớn, mắt ta trừng đến căng tròn, khẩn trương lôi kéo tay tỷ tỷ, đây chẳng lẽ chính là thành phố lớn trong giấc mộng sao?
Tỷ tỷ thật lợi hại, thế mà có thể ở lại ở nơi này, tiện thể đối với tỷ phu có ấn tượng mơ hồ kia cũng càng thêm sùng bái.
Rất nhanh, chúng ta trở lại nơi tỷ tỷ ở, một khu dân cư trông có vẻ rất cũ, bất quá hoàn cảnh so với làng quê vẫn là đã khá hơn nhiều.
Khi chúng ta đến dưới lầu, một vài đại gia, đại mụ đang ngồi ở dưới lầu nói chuyện phiếm, vì muốn nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ở nơi này, ta nghĩ đến việc phải chào hỏi bọn họ.
Nhưng không đợi ta mở miệng, những người này khi thấy tỷ tỷ của ta trở về, lập tức đều quay nửa người sang, bàn luận xôn xao, mặc dù không biết bọn họ đang nói gì, nhưng luôn có cảm giác liên quan đến tỷ tỷ.
Tỷ tỷ lôi kéo ta lên lầu, đi vào căn nhà rộng hơn 60 mét vuông.
"Thanh Nịnh, về sau ngươi sẽ ở trong căn phòng này, một lát nữa chúng ta đi mua một ít vật dụng sinh hoạt cho ngươi." Tỷ tỷ ôn nhu nói.
Ta dùng sức gật đầu, khéo léo đem sách vở mang đến đặt lên bàn.
Phòng tuy không lớn, nhưng ta đã rất hài lòng, so với vực sâu sinh hoạt trước kia, nơi này quả thực chính là thiên đường.
Nếu như khi đó Đào Tử tỷ có thể chạy thoát khỏi thôn kia, không chừng hiện tại cũng trải qua cuộc sống như thế này.
Tỷ tỷ không chỉ một lần hỏi về tình trạng cuộc sống của Đào Tử tỷ, ta đều cười nói cho nàng một vài chuyện vặt giữa ta và Đào Tử tỷ, đương nhiên, những chuyện vặt này không phải thật, chúng chỉ xuất hiện ở trong mộng của ta mà thôi.
Ta không dám đem chuyện của Đào Tử tỷ nói cho tỷ tỷ, người cũng đã chết rồi, làm gì để người sống phải phiền não, nàng lưu lại trong nỗi nhớ của ta là tốt rồi.
Tỷ tỷ kéo ta đi trên đường phố phồn hoa, ôn nhu giới thiệu hết thảy mọi thứ ở nơi đây.
Trên đường trở về, ta bị một chiếc kẹp tóc trên quán ven đường thu hút sự chú ý.
Đây là thứ đẹp nhất mà ta từng thấy, so với thịt kho tàu được ăn khi tham gia tiệc rượu mấy năm trước còn đẹp hơn.
Khi ta nũng nịu hỏi tỷ tỷ muốn mua chiếc kẹp tóc này, rõ ràng nàng đã định trả lời, nhưng khi nhìn thấy giá ký thì lại do dự.
Theo tầm mắt của nàng, ta nhìn thấy dòng chữ 50 đồng.
Ta không có khái niệm gì về tiền, bất quá khi nhìn thấy hai con ngươi của tỷ tỷ, ta đột nhiên ý thức được, tiền có lẽ ở đây là một vật rất quan trọng, ngay cả người lợi hại như tỷ tỷ cũng bị vật này làm khó.
Ta đột nhiên có chút áy náy, tỷ tỷ đã mang theo ta rời khỏi vực sâu kia, vì cớ gì còn muốn mua những thứ hư vô mờ mịt này để nàng phải khó xử.
Không sai, chỉ cần có tỷ tỷ ở bên, cuộc sống sau này nhất định sẽ tràn ngập hy vọng, một khắc này ta có tâm trạng tốt phải không?
Cái phương pháp có thể làm cho mình vui vẻ này là do Đào Tử tỷ dạy cho ta, nàng nói qua, khi gặp việc khó gì, thì hãy nghĩ đến chuyện có thể làm cho mình cảm thấy hạnh phúc, giống như tự thôi miên vậy.
Phương pháp này rất hữu dụng, từ rất lâu trước đây ta đã muốn nói cho Đào Tử tỷ biết, đây không phải là tự thôi miên, mà là một phương pháp để cho người ta sống sót, nó được gọi là – hy vọng.
Khi ta lôi kéo hy vọng của ta trở về nhà, lại cảm giác được sinh mệnh đạo thứ hai đang từ từ trở nên ảm đạm.
Vực sâu của sinh mệnh ta cũng không biến mất, mà là từ trên người ta chuyển dời sang trên thân tỷ tỷ.
Lần đầu tiên, ta hoài nghi về chính mình, những chuyện xảy ra bên cạnh ta có phải bởi vì ta là sao chổi hay không?
Đêm hôm đó, ta gặp tỷ phu, nhưng so với ấn tượng ôn tồn, lễ độ khác một trời một vực.
Cũng chính là đêm hôm đó, ta lại một lần nữa đem mình giấu ở trong chăn, thân thể đang run rẩy trong sự chết lặng.
Ta không rõ, vì sao hắn lại đánh tỷ tỷ, giống như đối đãi với kẻ thù, không quan tâm mà cứ thế đánh lấy.
Ngoài phòng phát ra những âm thanh ngột ngạt cùng tiếng cầu xin tha thứ của tỷ tỷ.
Ta cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, lúc này nhất định phải xông ra bảo vệ tỷ tỷ.
Nhưng khi ta chạy đến cạnh cửa, lại đột nhiên nhớ đến lời dặn dò của tỷ tỷ.
"Thanh Nịnh, một lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ được phép trốn trong phòng, biết không?"
Ta không quên được vẻ cầu khẩn trong mắt tỷ tỷ, rất giống với ánh mắt của Đào Tử tỷ.
Thân thể ta giống như con rối đứt dây, quay lại giường một cách máy móc, dùng tất cả chăn đệm chôn mình xuống.
Ngày thứ hai, khi nhìn thấy tỷ tỷ, ta không nhịn được gào khóc, người đầy máu ứ đọng, vết thương chồng chất, vì cớ gì còn có thể cười ôn nhu như vậy.
"Đừng khóc, tỷ phu ngươi chỉ là bị bệnh, chờ hắn khỏi bệnh, hết thảy sẽ tốt thôi."
Khi tỷ tỷ nói ra lời này, sự mệt mỏi và đau thương trong mắt nàng dần rút đi, nổi lên một tia sáng.
Ta phụ họa gật đầu, nhưng ta rất muốn nói cho nàng, kỳ thật cái này gọi là tự thôi miên, nó còn có một cái tên khác – hy vọng.
Dưới sự sắp xếp của tỷ tỷ, ta vào được một trường trung học ở đó, nghe đến học phí đắt đỏ cùng chi tiêu cần thiết mỗi tháng, ta hiểu được, thì ra tiền quan trọng đến thế.
Nhưng tỷ tỷ cười nói với ta, hết thảy đều giao cho nàng, chỉ cần có thể đạt thành tích tốt, đó chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho nàng.
Có lẽ ta đã trải qua nhiều hơn những bạn học khác, rất nhiều chuyện rất khó quấy rầy được đến ta.
Ví dụ như điện thoại, trò chơi, sách ngoại khóa, còn có những cái được gọi là người theo đuổi, ta hiểu rõ, những thứ này không hề liên quan gì đến ta.
Đương nhiên, trừ mỹ thực, tỷ tỷ cũng biết ta có đam mê này, thỉnh thoảng sẽ mua một ít nguyên liệu nấu ăn giá đặc biệt, làm ra những món rất ngon.
Mỗi lần ta đều ăn rất nghiêm túc, bởi vì ta không biết lần tiếp theo có thể ăn được những thứ như vậy là khi nào, còn phải đợi bao lâu nữa.
Giống như lần ta đạt thành tích đứng thứ chín trong năm tổ, tỷ tỷ nhịn đau mua một hộp thịt dê, nói là muốn làm lẩu cho ta.
Nghe được tin tức này, ta cao hứng trực tiếp nhảy dựng lên, tràn đầy hy vọng cùng tỷ tỷ về nhà, dưới sự thúc giục không ngừng của ta, cuối cùng đã đem tất cả những thứ cần thiết cho nồi lẩu dọn lên bàn.
Ta trừng to mắt nhìn thịt dê dần dần bốc lên, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, thì ra lẩu là như thế này.
Tỷ tỷ gắp một miếng thịt dê đã nấu chín đặt vào bát ta, ta nuốt nước bọt, cố nén xúc động muốn ăn nó vào trong bụng, đem nó đặt vào bát tỷ tỷ.
Tỷ tỷ cưng chiều bấm nhẹ má ta, vui vẻ cười.
Ngay khi ta chuẩn bị gắp miếng thịt dê thứ hai, cửa bị người dùng lực đá văng ra.
Tỷ phu say khướt trở về, nghe được mùi thịt dê trong phòng, lập tức nổi trận lôi đình, hất tung bàn.
Một khắc này, ta dường như hiểu ra rất nhiều điều, hy vọng chẳng qua chỉ là tự thôi miên, không phải tự thôi miên xong thì sẽ có hy vọng.
Cũng từ ngày đó trở đi, ta trở nên càng lạnh lùng hơn, trong lòng chỉ có việc học, đã tỷ tỷ có thể mang ta rời khỏi thôn kia, vì sao ta không thể đem nàng rời khỏi tên rác rưởi kia.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, ta cũng chứng kiến cái gì gọi là bạo lực gia đình, có mấy lần tỷ tỷ bị đánh đến mức phải vào bệnh viện, nhưng rất nhanh lại xuất viện, bởi vì nàng còn phải đi kiếm tiền sinh hoạt cho chúng ta.
Ta khuyên tỷ tỷ đi báo cảnh sát, cứ để hắn đánh như thế, sớm muộn cũng sẽ đánh chết tỷ tỷ.
Nhưng tỷ tỷ không đồng ý, từ đầu đến cuối nàng đều cho rằng tên rác rưởi kia chỉ là bị bệnh, khi hắn khỏi bệnh, hết thảy rồi sẽ tốt thôi.
Nghe được sự kiên trì của tỷ tỷ, trong lòng ta cũng ôm lấy chút hy vọng.
Nhưng vào một đêm tối nào đó, chút hy vọng này phá diệt, ánh sáng trong thế giới của ta lại một lần nữa dập tắt, hết thảy lại trở về điểm ban đầu, ta vẫn lâm vào "thâm uyên" như cũ, chẳng qua lần này lại muốn đem tỷ tỷ từ vực sâu đưa vào mộ địa.
Tên rác rưởi kia lại uống đến say khướt trở về, vừa lúc đụng phải ta vừa tắm rửa xong, mặc đồ ngủ đứng sấy tóc.
Bốn mắt nhìn nhau, linh hồn và thân thể ta đều khẽ giật mình, ánh mắt kia ta đã từng thấy, giống hệt như ác ma hại chết Đào Tử tỷ, bạo lực lại không kiêng nể gì.
Khiến ta lập tức chạy về phòng, khóa chặt cửa, tựa lưng vào cửa từ từ trượt xuống.
Cũng chính lúc này, ta nghe được hắn nói chuyện với người khác.
Hắn thế mà lại có ý đồ với ta, hơn nữa còn muốn bán tỷ tỷ đi.
Ta không thể tin vào tai mình, cũng không hiểu vì sao tỷ tỷ lại phục tùng hắn như thế, mà hắn còn muốn làm ra loại sự tình này.
Đêm hôm đó, ta không trốn vào trong chăn khi nghe tiếng mắng chửi bên ngoài, mà là đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Có lẽ hôm nay mây đen giăng kín, nên trên trời không có lấy một vì sao, ngay cả mặt trăng cũng bị che khuất, không phát ra được một tia sáng nào.
Tự thôi miên sao?
Hy vọng sao?
Đạo thứ hai của ánh sáng sao?
Ha ha.
Cứ như vậy đi.
Ngày hôm sau, ta ra ngoài từ rất sớm, mua hai cái màn thầu ở tiệm đồ ăn sáng dưới lầu, ta cắn một miếng lớn, mỗi lần ăn màn thầu của tiệm này lại cảm thấy đặc biệt thơm, hai cái vừa vặn có thể no đến giữa trưa.
Lúc này, ta nhìn thấy một tiểu tỷ tỷ đang ngồi xổm ở ven đường, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn, có chút không rõ ngũ quan, nước mắt không ngừng rơi.
Nàng hẳn là đang đói, chí ít ta cảm thấy như vậy.
Ta nhìn màn thầu trong tay, do dự một lát, vẫn đi qua đem một cái bánh bao đưa tới trước mặt nàng.
"Cái này cho ngươi, ăn no sẽ không khóc."
Nói rồi, ta cắn một cái vào nửa cái bánh bao còn lại trong tay.
Ân, quả nhiên rất thơm.
Nhìn nàng ngơ ngác nhận lấy màn thầu, ta liền xoay người rời đi.
Ngày hôm đó, ta đi đường vòng rất xa, mua một bình thuốc trừ sâu, cẩn thận dùng túi nhựa bọc lại, bỏ vào trong cặp sách.
Hết thảy sắp kết thúc rồi, ta không thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ bị đẩy vào phần mộ, chí ít ta muốn đem ác ma bên cạnh tỷ tỷ mang đi.
Một năm kia, ta 17 tuổi.
(PS: Khoảng 8 giờ tối sẽ đăng thêm một chương, mong mọi người khen ngợi, tặng quà, đa tạ các vị độc giả đại nhân ủng hộ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận