Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 340: Ai khi dễ ta bảo bối đồ đệ

**Chương 340: Ai dám k·h·i· ·d·ễ bảo bối đồ đệ của ta**
Sau khi ghi chép một vài thông tin, chủ nhiệm Lý nhìn Trương t·h·i·ê·n với vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, Trương t·h·i·ê·n cũng có dự cảm không tốt, hắn vội vàng nói: "Chủ nhiệm Lý, sắp tới sẽ tổ chức cuộc t·h·i toán học toàn quốc, trường chúng ta muốn bỏ quyền sao?"
Không đợi chủ nhiệm Lý lên tiếng, Tôn Nhân đã cười nói: "Chẳng lẽ trường chúng ta chỉ có các ngươi có thể tham gia t·h·i đấu sao? Huống hồ, người của câu lạc bộ toán học các ngươi lần nào mà thành tích không phải đội sổ, nếu như không giải tán thì chẳng phải lãng phí tài nguyên của trường sao? Các câu lạc bộ khác của chúng ta cũng không đồng ý đâu."
Trương t·h·i·ê·n tức giận quát: "Ngươi đừng ở đây q·uấy r·ối, chẳng lẽ người của câu lạc bộ văn học các ngươi muốn đi tham gia t·h·i đấu chắc?"
"A! Chúng ta có gì không được, dù sao đều là hạng chót, ai đi thì cũng giống nhau, ta tùy t·i·ệ·n giẫm một cước ra đáp án có khi còn cao điểm hơn ngươi."
Học sinh xung quanh cũng nhận ra mục đích lần này của chủ nhiệm Lý, lại thêm việc Trương t·h·i·ê·n vừa rồi từ chối bọn họ, lúc này đều hùa theo ồn ào không ngừng.
Chủ nhiệm Lý khẽ nhíu mày, hắn liếc nhìn xung quanh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong tình huống này, muốn bảo vệ câu lạc bộ toán học là không thể nào, miệng lưỡi thế gian, mình nếu dám t·h·i·ê·n vị một chút, e rằng ngày thứ hai liền sẽ thấy hình ảnh của mình xuất hiện tr·ê·n m·ạ·n·g.
Hắn nhìn về phía Trương t·h·i·ê·n, thấp giọng nói: "Căn cứ theo quy định của trường, từ hôm nay trở đi, câu lạc bộ toán học..."
"Chờ một chút!"
Một giọng nói thanh lãnh đ·á·n·h gãy lời của chủ nhiệm Lý.
Trương t·h·i·ê·n vốn đã cúi đầu không nói đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia chờ mong, hắn không ngờ rằng Thanh Nịnh sẽ đứng ra lên tiếng vào lúc này.
Theo như hắn dự đoán, Thanh Nịnh tính tình sẽ rất lạnh nhạt, đối với câu lạc bộ toán học lại không có tình cảm, cho nên sẽ không quản chuyện này.
Câu lạc bộ thứ này, không có thì thôi, lại không chỉ có mỗi cái này, nàng ta tìm một cái khác t·h·í·c·h hợp là được.
Nhưng hết lần này đến lần khác, t·h·iếu nữ lại đứng ra, có lẽ đây sẽ là một bước ngoặt.
Ánh mắt của những người khác cũng đổ dồn vào Thanh Nịnh, rất nhiều người vẫn là lần đầu tiên được nhìn t·h·iếu nữ ở cự ly gần như vậy.
Mái tóc Thanh Nịnh xõa ngang vai, tóc mái lòa xòa trước trán được kẹp tùy ý bằng một chiếc kẹp nhỏ, vẻ mặt thành thật nhìn về phía chủ nhiệm Lý.
Chiếc váy hoa nhí nàng mặc theo gió nhẹ nhàng lay động, một tia nắng x·u·y·ê·n qua những tán lá ngoài cửa sổ, chiếu rọi lên người nàng, tựa như có một vầng hào quang bao phủ.
Không chỉ những nam sinh xung quanh, ngay cả Tần Hiểu Hiểu nhìn mà cũng suýt chảy nước miếng.
Tiểu tiên nữ!
Đúng chuẩn tiểu tiên nữ!
Đáng tiếc, nếu như lúc này có thêm chút băng khô sân khấu, hoàn toàn chính là tiên khí phiêu bồng!
Thanh Nịnh cũng không để ý đến những ánh mắt xung quanh.
Nhiều năm qua đã sớm quen với sự chú ý của mọi người.
Chủ nhiệm Lý nhìn t·h·iếu nữ, cười hỏi: "Thanh Nịnh, em có chuyện gì không?"
"Làm thế nào mới có thể không giải tán câu lạc bộ?" Giọng nói t·h·iếu nữ thanh lãnh, thậm chí có chút cảm giác phiêu diêu, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào, ta thực sự bất lực." Chủ nhiệm Lý khẽ lắc đầu.
"Thầy bất lực thì để em, trường học chỉ có mỗi câu lạc bộ toán học này, thầy nói giải tán liền giải tán sao?"
Một giọng nói uy nghiêm vang lên bên ngoài phòng học, học sinh xung quanh chấn kinh nhìn về phía người tới, nhao nhao tránh ra một con đường.
Tần Hiểu Hiểu kinh ngạc hô: "Thầy? Sao thầy lại tới đây?"
"Hừ, ta mà không đến thì bảo bối đồ đệ của ta sẽ không có câu lạc bộ để tham gia."
Ôn Bác Thư chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm nhìn lướt qua đám học sinh, giống như muốn ghi nhớ hết bọn chúng.
Sau đó, ông quay đầu nhìn về phía Thanh Nịnh, lập tức nở nụ cười hiền lành: "Có phải có người ức h·iếp em không, nói cho ta biết, là ai, ta sẽ giúp em lấy lại công bằng."
Mọi người xung quanh k·i·n·h· ·h·ã·i, bao gồm cả chủ nhiệm Lý mồ hôi cũng đầm đìa.
Cái này bao che cho con cũng lộ liễu quá rồi? Làm một giáo sư, thầy làm như vậy có t·h·í·c·h hợp không?
Ôn giáo sư ôn tồn lễ độ ngày trước đâu rồi, sao vừa nhìn thấy t·h·iếu nữ, nháy mắt liền biến m·ấ·t.
Đã sớm nghe nói Ôn Bác Thư đối với bảo bối đồ đệ này vô cùng chiếu cố, nhưng không ai ngờ rằng lại đến mức độ này.
Chẳng phải nói đối xử công bằng sao?
Chẳng phải nói làm gương cho người khác sao?
Chẳng phải nói không t·h·i·ê·n vị sao?
Không phải chỉ là nhìn t·h·iếu nữ thêm vài lần thôi sao, lão già này hình như muốn cầm sổ ra bắt đầu ghi tên rồi.
Cũng may vừa rồi không nói chuyện với t·h·iếu nữ, nếu không có thể sẽ là t·ử tội.
Ở bên ngoài trường, không có mấy ai để ý Ôn Bác Thư, nhưng ở đây, danh hiệu phó hiệu trưởng cũng không phải nói chơi, quyền phát ngôn tuyệt đối đạt chuẩn, coi như hiệu trưởng đến cũng phải tôn trọng ý kiến của ông.
Chủ nhiệm Lý lau mồ hôi tr·ê·n trán, ánh mắt lộ ra một tia cầu khẩn nhìn về phía t·h·iếu nữ.
Tiểu cô nãi nãi này chắc sẽ không nói lung tung chứ, nhìn qua đã thấy là một người t·h·iện tâm, không có bụng dạ x·ấ·u xa.
Còn nữa, là ai lại rảnh rỗi như vậy, chuyện nhỏ này mà cũng thông báo cho Ôn Bác Thư sao?
Nếu như Thanh Nịnh có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, chắc chắn sẽ giơ tay nhỏ lên, lớn tiếng nói cho hắn biết: "Là em, là em, là em gọi đến."
Sau khi nghe những lời Tôn Nhân nói, t·h·iếu nữ liền gửi tin nhắn cho Ôn Bác Thư.
"Sư phụ, em muốn tham gia cuộc t·h·i toán học, nhưng mà câu lạc bộ sắp không còn, ai, thật là phiền a, còn đang nghĩ giúp trường học giành thứ hạng cao, đáng tiếc ┐( ̄ヘ ̄)┌"
Mười mấy giây sau, Ôn Bác Thư trả lời tin nhắn.
"Em ở đâu?"
Sau khi Thanh Nịnh gửi định vị, Ôn Bác Thư vội vàng xuống lầu, trùng hợp một nhân viên bảo an đang lái xe điện đi ngang qua.
"Xuống xe, xe của cậu bị trưng dụng, ngồi phía sau đi, tới nơi sẽ t·r·ả lại cho cậu."
Không đợi tiểu ca bảo an kịp nói, Ôn giáo sư đã vặn ga, chiếc xe phóng vọt ra ngoài.
"Không phải, tôi ngồi đằng sau cũng được, Ôn giáo sư, thầy chậm một chút a..."
Đây chính là chiếc xe điện mà trường học mới phân phối cho anh ta, xước một chút thôi hắn cũng đau lòng không chịu nổi, với cách lái xe này của Ôn giáo sư, cứ cảm giác như sắp cất cánh.
Thôi, mau đ·u·ổ·i th·e·o thôi!
Sau đó, trong trường xuất hiện một màn kỳ lạ, một nhân viên bảo vệ thở hổn hển chạy theo một chiếc xe điện, vừa chạy vừa hô.
Nếu như không phải phần lớn học sinh đều biết Ôn Bác Thư, có lẽ ông đã bị các chú cảnh sát mũ cối bắt lại vì tội t·r·ộ·m xe.
Cũng chính nhờ chiếc xe điện đó mà Ôn giáo sư mới có thể kịp thời xuất hiện ở đây.
Lúc này, tiểu ca bảo an hai tay r·u·n rẩy, đỡ chiếc xe điện tựa vào gốc cây, nước mắt rưng rưng nhìn nó.
"Ai, đều tại ta không chăm sóc tốt cho ngươi, đi th·e·o ta khiến ngươi phải chịu khổ, ta sẽ về sạc điện cho ngươi ngay, hôm nay ta mạo xưng 380 vôn điện."
Anh ta lau nước mắt, vẻ mặt kiên nghị đẩy xe về phía bốt bảo vệ.
Trên lầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào t·h·iếu nữ, chỉ sợ nàng đột nhiên điểm danh t·ử thần, vậy sau này trong trường học sẽ không còn đường sống.
"Thầy ơi, không có ai ức h·iếp em, bất quá câu lạc bộ toán học này..."
Ôn Bác Thư cười nói: "Sẽ không giải tán, trường học còn đang chuẩn bị cho em đi tham gia cuộc t·h·i toán học."
Sau đó, ông liếc nhìn chủ nhiệm Lý: "Cậu nói có đúng không?"
"Đúng, đúng, ngài nói rất đúng." Chủ nhiệm Lý lau mồ hôi tr·ê·n trán.
Lúc này còn hỏi ta làm gì? Bảo bối đồ đệ của ngài đã nói muốn tham gia t·h·i đấu, ta còn dám nói khác sao?
Ôn Bác Thư hài lòng gật đầu: "Đã như vậy, chuyện này cứ quyết định như thế, Thanh Nịnh, còn chuyện gì khác không?"
t·h·iếu nữ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở Tôn Nhân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tôn Nhân đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, lần trước hắn có cảm giác này là khi cùng hàng tỷ đại quân tranh đoạt cơ hội sống sót duy nhất.
"Vừa rồi Tôn xã trưởng nói hắn sẽ đại diện câu lạc bộ văn học tham gia cuộc t·h·i toán học, hơn nữa khẳng định sẽ giành được thứ hạng cao hơn em, nếu không, hắn sẽ không còn mặt mũi làm hội trưởng câu lạc bộ văn học này nữa."
"Ta, ta không có..."
"Thầy ơi, thầy có thể hỏi các bạn học xung quanh, bọn họ đều có thể làm chứng."
Đôi mắt thanh lãnh của Thanh Nịnh quét một vòng, lạnh nhạt nói: "Các cậu nói xem... có phải như vậy không?"
Tiên nữ?
Ha ha!
Nói đùa!
Chẳng qua chỉ là một tiểu ma nữ khoác lên mình vỏ bọc tiên nữ mà thôi.
Quả là một người bụng dạ x·ấ·u xa.
Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận