Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 77: Để tỷ phu ngươi rửa cho ngươi đi

**Chương 77: Để tỷ phu ngươi rửa cho ngươi đi**
Đợi hai tỷ muội từ phòng ngủ ra, Thần Vận đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn các nàng một chút xong, lập tức không chớp mắt, tiếp tục xem TV.
"Xuân đến rồi, lại đến mùa vạn vật hồi sinh..."
Động vật thế giới này không thể thay cái mở màn khác sao?
Hiện tại nào chỉ là vạn vật hồi sinh, nhìn xem trong phòng khách, hai mỹ nữ thấp thoáng ẩn hiện, hảo huynh đệ của Thần Vận đều muốn hồi phục.
Tóc Thanh Tuyết vẫn còn ướt sũng, Thần Vận đứng dậy cầm máy sấy tóc: "Đến, ta giúp nàng sấy tóc."
Từ khi đoạn thời gian trước, phát hiện Thanh Tuyết tự mình sấy tóc rất không tiện, hắn liền kiêm luôn thợ làm tóc tạm thời.
"Lão công, làm phiền chàng."
Điều chỉnh tốt tốc độ gió và nhiệt độ, Thần Vận thuần thục cầm lấy từng sợi tóc.
Thanh Tuyết ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, theo bàn tay lớn kia luồn tới luồn lui, ngẫu nhiên xoa bóp mấy lần, mặt nàng tràn đầy vẻ hưởng thụ.
Thanh Nịnh lại gần, trừng to mắt, tò mò nhìn nàng.
Người khác sấy tóc, thư thái như vậy sao?
Đợi Thần Vận dừng công việc trong tay, lúc này mới chú ý Thanh Nịnh ở bên cạnh.
Thanh Tuyết cười hỏi: "Sao vậy? Ánh mắt hiếu kỳ như thế?"
"Rất dễ chịu sao?"
"Đương nhiên, hay là nàng cũng thử một chút?" Thanh Tuyết bắt đầu tiến cử tay nghề sấy tóc của Thần Vận.
"Có thể chứ?" Thanh Nịnh quay đầu nhìn về phía Thần Vận.
"Không có vấn đề, ngồi xuống đi."
Thanh Tuyết nhường ra vị trí, đi sang bên cạnh bắt đầu thoa đồ dưỡng da.
Máy sấy lại phát ra từng trận âm thanh vù vù, Thanh Nịnh học theo bộ dáng tỷ tỷ, cũng nhắm mắt lại.
Lúc này, Thanh Nịnh mặc một chiếc áo phông màu trắng rộng, phía dưới là quần đùi màu đen, hai chân dài trắng nõn ngồi khoanh ở trên ghế.
Mặc đồ này, đủ để thu hút phần lớn nam nhân.
Trên thân thiếu nữ vốn đã tự mang một mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, sau khi vừa tắm xong, mùi hương hoa kia liền phảng phất thấm vào tận tâm can, rất dễ ngửi.
Khi Thần Vận kết thúc khoảng thời gian gian nan này, ném máy sấy tóc nói: "Ta đi tắm rửa."
Cũng không quay đầu lại chạy vào phòng ngủ.
Thanh Nịnh nghi hoặc mà nhìn bóng lưng của hắn.
Đây là thế nào? Tắm rửa gấp gáp như vậy sao?
Thần Vận mở vòi hoa sen, khi nước xối lên người, mới cảm thấy thân thể thoáng bình tĩnh lại.
Sáng ngày thứ hai, Thanh Tuyết ngáp một cái, đang làm bữa sáng, hôm qua ngủ thực sự quá muộn.
Thẳng đến khi Thần Hàn Lâm vào cửa, Thần Vận mới giả vờ như vừa rời giường, ngáp một cái ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy tiểu lão đầu, hốc mắt trũng sâu, bộ dáng sững sờ: "Đại ca hôm qua cũng ngủ không ngon?"
Tiểu lão đầu không cao hứng trừng mắt liếc hắn một cái, cầm bánh bao cắn một miếng.
Đến!
Một nhà bốn người chỉnh tề, không có một ai ngủ ngon.
"Nhi Nện, ta muốn cả một đêm, luôn cảm thấy ván cờ hôm qua ngươi đi có vấn đề, ngươi..."
Không đợi hắn nói xong, Thần Vận tranh thủ thời gian ngắt lời: "Bảng một đại ca, đến lượt ngươi ra tay, ta mấy ngày trước xem mấy phòng bản của ngươi, thấy bên khu thương mại có một văn phòng ba tầng đang bỏ trống phải không?"
Nghe nói như thế, tiểu lão đầu lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, đem chuyện đánh cờ tướng quên luôn.
Thần Vận cũng thở phào một hơi, nếu để cho lão gia tử biết hôm qua hắn đánh cờ với đại sư cờ tướng đặc cấp, có thể sẽ cầm dép lê đuổi đánh khắp nhà mất.
Bất quá, mở thông được hội viên cờ tướng kia vẫn rất có ích, ít nhất sau này tìm một cơ hội có thể lừa mấy đại gia dưới lầu vài vố, mỗi lần xem bọn họ chơi cờ tướng đều là nhiệt huyết sôi trào.
(PS: Buổi tối còn có một chương, cầu ngũ tinh khen ngợi, cầu các loại lễ vật, đa tạ các vị độc giả đại đại.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận