Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 18: Chúng ta vì cái gì không có hài tử?

**Chương 18: Tại sao chúng ta không có con?**
Lý Vĩ nâng chén rượu lên rồi đặt mạnh xuống bàn: "Ngươi ở đây già mồm với chúng ta cái gì, giờ còn sống, bảo ngươi về thì ngươi cứ về đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."
Thần Vận lắc đầu: "Thôi, dừng đề tài này ở đây, hiện tại ta chỉ muốn ở bên cạnh Thanh Tuyết, nghỉ ngơi một thời gian rồi tính."
"Đi, ca, ta lại giúp ngươi quản một thời gian, khi nào muốn về thì gọi điện thoại cho ta, nào, uống rượu."
Một bữa cơm từ chập tối ăn đến tận khuya, nhìn mấy người lần lượt rời đi, Thần Vận xoa xoa khuôn mặt hơi choáng váng.
"Chồng à, có phải uống nhiều rồi không, về nhà em làm cho anh bát canh giải rượu." Thanh Tuyết ôm cánh tay hắn, sợ hắn ngã.
Thần Vận nhìn xuống thời gian: "Cũng không tệ, thời gian vẫn còn đủ."
"Còn có chuyện gì sao?"
"Đi đón Thanh Nịnh, con bé sắp tan học, muộn như vậy, để một tiểu cô nương tự mình trở về, không yên tâm lắm."
"Được!" Thanh Tuyết ngọt ngào đáp một tiếng.
Đêm xuống, đèn đường sáng trưng, ánh đèn neon lấp lánh.
Trường học cách đó không xa, hai người chầm chậm đi về phía trước, Thanh Tuyết ngược lại rất hưởng thụ khoảng thời gian này.
Thần Vận thấp giọng nói: "Vợ à, có phải ban chiều cha luôn ở bệnh viện không?"
Ánh mắt Thanh Tuyết né tránh nói: "Vâng, em... Em nói cho cha anh bị thương."
Sau đó nàng kéo cánh tay Thần Vận, bối rối giải thích: "Em lúc đó thật sự quá sợ hãi, cho nên..."
Thần Vận vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, an ủi: "Việc này em làm không sai, năm đó đều là do ta quá hỗn đản."
Nghĩ đến sau khi thức tỉnh, nhìn thấy bóng lưng già nua bên ngoài phòng bệnh, Thần Vận thở dài một tiếng.
Bởi vì chuyện của hắn và Đường Vận, phụ thân Thần Hàn Lâm đã khuyên nhủ hắn rất nhiều lần.
Nhưng lúc đó, hắn sao có thể nghe lọt, hai cha con cãi nhau một trận lớn, sau đó đoạn tuyệt quan hệ, những năm nay không hề liên lạc.
Thần Vận nghĩ đến hành vi trước kia của mình, thật sự hận không thể tự tát mình hai cái, vì nữ nhân kia mà hắn đã mất đi quá nhiều.
"Cha và Lý Vĩ bọn họ... Giúp đỡ không ít đúng không?"
"Cái đó..." Thanh Tuyết nhìn sắc mặt Thần Vận, trước kia hắn từng nói, không cho phép mình liên hệ với bọn họ.
"Xác thực đã giúp anh không ít." Thanh Tuyết sợ hắn hiểu lầm, tiếp tục nói: "Thế nhưng, em không có lấy tiền của bọn họ."
"Thật đúng là nghe lời." Thần Vận đau lòng ôm lấy bờ vai mềm mại của Thanh Tuyết: "Tìm thời gian đi thăm tiểu lão đầu một chút, thật sự nhớ ông ấy."
Thanh Tuyết lập tức vui vẻ nói: "Được, cha cũng luôn nhớ anh."
Bất tri bất giác, đi đến công viên gần trường học, bởi vì đêm khuya, trong công viên chỉ có lác đác vài cặp tình nhân.
Tìm một chiếc ghế, Thần Vận ôm Thanh Tuyết ngồi xuống.
"Có chuyện, ta vẫn muốn hỏi em." Thần Vận suy nghĩ một chút rồi lựa lời: "Chúng ta... Tại sao không có con."
Nhờ ánh trăng, nhìn thấy trên mặt Thanh Tuyết lộ ra vẻ hốt hoảng, không dám đối mặt với Thần Vận, ấp úng không nói nên lời.
"Không thể nào, chẳng lẽ là ta không được?" Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thần Vận.
"Không phải." Thanh Tuyết vội vàng lắc đầu, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng nói: "Mấy năm nay, em đều uống thuốc, sợ thật sự mang thai, đứa bé sinh ra..."
Thanh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ Thần Vận yêu thích không buông tay đối với Sương Sương trong phòng bệnh, liền hiểu hắn rất thích trẻ con, nếu như sinh một đứa, có lẽ hắn đã sớm hồi tâm chuyển ý.
Nàng có chút hối hận cắn môi.
"Ngô!"
Nụ hôn đột ngột xuất hiện làm Thanh Tuyết sợ đến suýt chút nữa kêu lên, hai tay cứng đờ giữa không trung.
Không biết qua bao lâu, đôi môi rời ra.
Thanh Tuyết mặt đỏ bừng quan sát bốn phía, may mắn, xung quanh không có ai.
"Việc này em làm rất đúng, hoàn cảnh như vậy quả thực không có cách nào sinh con." Ngón tay Thần Vận dịu dàng vuốt ve mái tóc Thanh Tuyết: "Sau này chúng ta có thể sinh một đứa không? Không đúng, tốt nhất là hai đứa, ba đứa cũng không tệ."
Thanh Tuyết cúi đầu nhìn "ma trảo" gần trong gang tấc, ánh mắt mê ly, ghé vào lồng ngực ấm áp, hạnh phúc nói: "Vâng, tùy anh."
Thần Vận nghe ra ý tứ "một câu hai nghĩa" của nàng, giống như nhận được thánh chỉ, càng thêm tùy ý làm càn, vui đến quên cả trời đất.
Hai người lại âu yếm an ủi một lúc, thời gian không còn nhiều, Thanh Tuyết cả người xụi lơ trên thân Thần Vận, mặc cho hắn ôm, rồi mới rời khỏi công viên, đến cửa trường học chờ Thanh Nịnh.
Theo tiếng chuông tan học, cửa trường học trở nên huyên náo.
Thanh Nịnh một mình đi ra khỏi trường, nhìn những phụ huynh xung quanh đều dẫn con cái về nhà, có chút hâm mộ liếc qua, sau đó cúi đầu đi thẳng về phía trước.
"Thanh Nịnh." Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại.
"Chị, muộn như vậy sao chị lại tới." Thanh Nịnh trong lòng ấm áp, vẫn là có người quan tâm mình, khi thấy Thần Vận bên cạnh Thanh Tuyết, trong tay còn xách theo một túi đồ đóng gói.
Thần Vận giơ túi đồ trong tay lên: "Đồ nướng, vẫn còn nóng, về nhà ăn cơm."
Sau đó, cầm lấy cặp sách nặng trĩu từ trên vai Thanh Nịnh xuống.
"A." Nàng khẽ đáp, cổ họng không tự chủ nuốt xuống.
Thần Vận nhìn thấy phản ứng của Thanh Nịnh, cười khẽ, cô nương này hình như rất mê đồ ăn ngon, lần trước ăn lẩu đã phát hiện ra.
Khi nói chuyện phiếm với Thanh Tuyết, hắn mới biết nguyên nhân.
Hai chị em bọn họ đều sinh ra ở một thôn nhỏ miền núi, người nhà trọng nam khinh nữ, không cần phải nói đến việc có đồ ăn ngon, bình thường có thể ăn no đã là tốt, may mà Thanh Tuyết dựa vào sự cố gắng của mình mà thoát khỏi nơi đó.
Khi Thanh Nịnh học cấp hai, nghe nói người nhà không cho nàng đi học, Thanh Tuyết mới đưa nàng rời khỏi "hố lửa" đó.
Trên đường đi, hai chị em vừa cười vừa nói, dường như chỉ có trước mặt chị gái, Thanh Nịnh mới có thể gỡ bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng, bình thường giao tiếp.
Về đến nhà, Thần Vận đặt đồ nướng vào trong lò vi sóng hâm nóng mấy phút.
Thịt xiên xì xèo rung động, dầu mỡ nướng ra nổi bọt, trên mặt còn có chút bột ớt và thì là.
Thanh Tuyết bưng qua một bát cơm đặt trước mặt em gái: "Đều là của em, ăn đi."
"Vâng."
Sau đó, một bữa cơm từ đầu đến cuối, Thanh Nịnh không nói một câu nào, một tay bưng bát, một tay cầm thịt xiên, ngồi thẳng tắp, thần sắc thành kính, ăn đến mức nghiêm túc.
Thấy Thần Vận không tự giác nuốt nước miếng, cô nương này có thiên phú làm "food blogger" (người chuyên review đồ ăn) , không chỉ "tú sắc khả xan" (ý chỉ vẻ đẹp khiến người ta nhìn mà quên ăn), mà nhìn còn thấy muốn ăn.
Ăn xong xiên thịt cuối cùng, Thanh Nịnh mới ngẩng đầu, nhận ra hai người đang nhìn mình, gương mặt trắng nõn hiện lên một đóa mây hồng.
Có chút ngượng ngùng cúi đầu: "Ăn no rồi."
Sau đó, quay đầu mang theo cặp sách chạy về phòng ngủ.
"Chờ một chút." Thanh Tuyết đi theo sau nàng, vào phòng ngủ, hai chị em nói thầm với nhau.
Lúc nàng đi ra, thấy Thần Vận đang rửa bát trong bếp.
"Anh, sao anh có thể làm việc này."
Thanh Tuyết dậm chân hờn dỗi, kết hợp với dung nhan nữ thần, lực sát thương có thể nói là hủy thiên diệt địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận