Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 438: Ta đồng ý

Chương 438: Ta đồng ý
Bốn người ngồi trong phòng ăn của nhà hàng.
Lần này đến lượt Thần Vận chấn động.
Hắn quan sát bốn phía một lượt, kinh ngạc hỏi: "Đây là nhà hàng của Cảnh Thịnh các ngươi sao?"
"Đúng vậy, không tệ chứ."
Đàm Trọng nuốt nước miếng: "Nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của ta, ta cứ nghĩ nó cũng giống như nhà ăn ở trường đại học thôi."
Cố Hồng Phi phụ họa nói: "Ai mà ngờ được trong nhà ăn lại có cả khách sạn năm sao."
Lý Vĩ đắc ý vô cùng.
Hắn rất thích dáng vẻ chưa trải sự đời này của bọn họ.
Hắn giải thích: "Nơi này cũng là để chiêu đãi những đối tác làm ăn, ở trên địa bàn của mình thì mọi thứ đều an toàn hơn."
Lý Vĩ nhìn về phía Đàm Trọng: "Cậu thấy hoàn cảnh ở đây thế nào, có hài lòng không?"
"Hài lòng, cực kỳ hài lòng."
Trải qua màn giới thiệu vừa rồi của Thần Vận, hai người cũng coi như quen biết nhau.
Lý Vĩ cười nói: "Hoan nghênh gia nhập tập đoàn Cảnh Thịnh, nửa đời sau của cậu có lẽ sẽ gắn liền với công việc này."
"Ta... Vậy coi như ta đã được nhận vào làm rồi sao?"
"Ha ha, khi cậu đụng phải tên này ở trên tàu cao tốc thì đã được nhận vào làm rồi."
Đàm Trọng kích động nói: "Cảm ơn, cảm ơn chủ tịch."
Lý Vĩ vội vàng khoát tay: "Ta không phải chủ tịch gì cả, sau này hắn mới là người quản lý Cảnh Thịnh." Nói xong chỉ tay về phía Thần Vận.
Thần Vận khinh thường nói: "Thiếu gia, đừng đẩy ta ra làm khổ sai, mớ hỗn độn này tự mình thu dọn đi, xong chuyện này ta liền trở về."
Lý Vĩ sốt ruột: "Này, không phải chúng ta đã thương lượng xong rồi sao, sau này ngươi làm chủ tịch, sao lại nuốt lời rồi."
"Đừng có giở trò đạo đức ép buộc với ta, Cảnh Thịnh vẫn do ngươi quản."
"Ta mặc kệ, mỗi ngày ở nhà chơi với vợ con, lúc rảnh thì đi câu cá, không có tiền thì gọi điện thoại cho ngươi, không phải rất tuyệt sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ, Cảnh Thịnh không ai quản?"
Sau đó, ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Cố Hồng Phi vừa uống một ngụm trà, suýt chút nữa thì phun ra ngoài.
"Hai người các ngươi đừng nhìn ta, Tuyết Nịnh địa sản bên kia cả đống chuyện đang chờ ta, ta nào có thời gian quản bên này."
"Vậy thôi, không muốn công ty nữa."
"Không muốn thì thôi, ngươi dọa ta sao?"
Đàm Trọng nghe ba người đối thoại, có chút hoang mang.
Xã hội bây giờ đều điên cuồng như vậy sao?
Chức chủ tịch không ai muốn, hay là các ngươi xuống hết đi, để ta lên trên, ta cảm thấy ta làm được.
Còn có Cố Hồng Phi kia, không phải vệ sĩ thì thôi đi, sao còn là tổng giám đốc Tuyết Nịnh địa sản nữa.
Gần đây, công ty này hoàn toàn là hắc mã trong ngành, chỉ trong mấy tháng đã chen chân vào vị trí top đầu trong ngành.
Trọng điểm là ba người này vừa rồi nói chuyện không giống như đang ra vẻ.
Thôi, hủy diệt đi.
Thánh thể làm thuê 996 yêu cầu offline, làm lại cuộc đời.
Sau khi mấy người ăn uống xong xuôi, Đàm Trọng được "bí thư Lý" đưa đi nghỉ ngơi, chuyện buổi chiều quá mức cơ mật, người biết càng ít càng tốt.
Trước khi rời đi, Lý Vĩ nhìn Thần Vận với ánh mắt hết sức phức tạp.
"Ngươi, ngươi..."
Ngươi nửa ngày, lại không nói ra được một câu.
Thần Vận chăm chú nhìn hắn, lúc này không đùa giỡn, cũng không thúc giục hắn.
"Haiz, thôi, ngươi cứ liệu mà làm, kỳ thật ta có thể đoán được kết quả."
"Được."
"Nếu như có thể..."
Lý Vĩ dùng sức đập tay: "Mẹ kiếp, không nói nữa, đi đây."
Hắn xoay người rời đi, bóng lưng tràn đầy cô đơn.
Cố Hồng Phi thở dài một tiếng: "Ca, Mập Mạp bên kia..."
"Không quản được nhiều như vậy, do dự thì sẽ gặp họa, có một số việc hắn không thể ra tay, chỉ có thể ta đến."
Thần Vận bước nhanh tới phòng họp, trong mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.
Lục Đức Viễn đã ngồi trong phòng họp, khác với buổi sáng chính là, khóe miệng của hắn tràn đầy ý cười.
Hiển nhiên giữa trưa ra ngoài lần này đã thu hoạch được không ít.
Nhưng những người khác thì không được tốt như hắn.
Quỷ mới biết mấy canh giờ này bọn họ đã trải qua như thế nào.
Giống như hồi tiểu học gây chuyện bị thông báo về cho gia đình, biết rõ tối về nhà sẽ bị đánh, nhưng lại không thể không trở về.
Nếu là gần tan học mới đợi thì còn tốt, loại dày vò này còn có thể ít đi một chút.
Sợ nhất là buổi sáng gây sự mà phụ huynh đã biết.
Như vậy một ngày này, trải qua thật sự rất khó chịu.
Hiện tại đám quản lý cấp cao thuộc phe phái Lục Đức Viễn chính là có tâm tình này.
Ngươi bảo bây giờ đi tiêu hủy những chứng cứ to lớn kia đi, hiển nhiên là vô dụng, đoán chừng đều bị tên tiểu lão bản của công ty truyền thông kia đóng gói thành phần tiếp theo rồi.
Ngươi bảo không làm gì cả, cứ ngồi ở chỗ đó chờ đợi, lại càng nản lòng.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là ngươi biết mình chết khi nào, khoảng thời gian kia mới là gian nan nhất.
Buổi sáng Lục Đức Viễn đối với Lưu Hồng Nghị lại tỏ thái độ cứng rắn, đám người này hiện tại giống như những đứa trẻ mồ côi, không có một chút chủ kiến nào.
Khi Thần Vận đẩy cửa đi vào, trong lòng đám người kia đều run rẩy, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cái gì nên đến thì cũng nên đến, như vậy cũng tốt, dù sao cũng hơn là cứ chờ đợi thấp thỏm.
Lộ diện đi.
Lộ diện chết một người cũng được.
Sau khi Lục Đức Viễn nhìn thấy Thần Vận, nở nụ cười gằn.
Sau đó lại nhắm lại đôi mắt cá chết kia, ra vẻ không hề nao núng.
Trong tay, đôi sư tử đầu nhọn buồn bực đã đổi thành một đôi mới, đôi buổi sáng đã bị vặn nát.
"Ai nha, các vị đến sớm thật, giữa trưa đều nghỉ ngơi tốt chứ."
Lục Đức Viễn mắt không thèm mở, vẫn giả chết ở đó.
Tôn Minh cười nói: "Không tệ, nghỉ ngơi rất thoải mái."
"Tôn thúc, đây là giữa trưa uống rượu rồi phải không, mặt mày hồng hào, nhìn trẻ ra mấy tuổi."
"Ha ha, tiểu tử ngươi nói chuyện nghe rất dễ chịu, hôm nay cao hứng, tìm lão Lý uống một chút."
Thần Vận ngồi ở vị trí chủ tọa cười nói: "Tôn thúc, buổi tối nếu không có việc gì, ta sẽ cùng ngài uống chút."
"Tốt, buổi tối đến nhà ta, để thím ngươi làm vài món, ở nhà ta uống chút."
"Được rồi, quyết định như vậy đi."
Hai người không coi ai ra gì tán gẫu chuyện gia đình, vậy mà không ai dám nói gì.
Trong lòng mọi người rất sốt ruột, chuyện uống rượu có thể về nhà rồi nói được không, mau nói chuyện của chúng ta trước đi.
Mặc kệ kết quả thế nào, cứ như vậy treo lơ lửng trong lòng, áp lực quá lớn.
Lục Đức Viễn hắng giọng, không kiên nhẫn mở mắt ra nhìn hai người.
Thần Vận đang nói chuyện hăng say, bị cắt ngang như vậy tâm tình nháy mắt liền không tốt.
Hắn quay đầu nói: "Phòng họp là chỗ cho ngươi ho khan sao? Có bệnh thì đi bệnh viện khám xem, bảo hiểm y tế đừng có đóng uổng."
Lục Đức Viễn thái độ khác thường, đã không còn vẻ vội vàng xao động như buổi sáng.
Hắn lạnh nhạt nói: "Loại phép khích tướng này đừng có dùng, nói chính sự đi, ngươi cũng không muốn cứ dong dài như vậy mãi chứ."
Thần Vận thu hồi nụ cười, kinh ngạc nhìn hắn.
Lão già này có ý nghĩ gì vậy, khoảng thời gian giữa trưa này đúng là không uổng phí với ngươi.
"Tốt, vậy chúng ta liền nói chuyện chính sự."
"Liên quan tới chuyện sáp nhập của tập đoàn Tuyết Nịnh và tập đoàn Cảnh Thịnh, ta muốn nghe xem ý kiến của mọi người."
Thần Vận vừa nói xong, Tôn lão là người đầu tiên đứng lên.
"Ta đồng ý, vì xí nghiệp có thể phát triển tốt hơn, đây là một cơ hội hiếm có."
"Tôn tổng nói không sai, ta cũng đồng ý."
"Đúng, đồng ý."
Những người đứng trong hàng ngũ của Tôn Minh nhao nhao giơ tay đồng ý.
Thần Vận cười nhìn về phía Lục Đức Viễn, chỉ chờ hắn tỏ thái độ.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều tập trung ánh mắt vào người hắn.
"Ha ha, đều nhìn ta làm gì, ta cũng đồng ý."
Tôn Minh nháy mắt trừng to mắt: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Lục Đức Viễn cười nói: "Ta nói không đủ rõ ràng sao?"
"Ta đồng ý!"
(PS: Độc giả nào có quà tặng miễn phí thì ném tới, ngày mai sẽ thêm chương, cảm ơn cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận