Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 233: Thiếu nữ có người theo đuổi

**Chương 233: Thiếu nữ có người theo đuổi**
Thần Vận cười nói: "Nghiêm Chí Minh gán cho MC những tội danh kia, thuê thủy quân chế tạo tin tức tiêu cực, đơn giản chính là muốn bôi nhọ hình tượng công ty, liên tiếp công ty bọn họ cũng sẽ phải gánh chịu tổn thất to lớn, như vậy hắn liền có thể danh chính ngôn thuận giải ước và yêu cầu bồi thường một khoản lớn, thủ đoạn bỉ ổi nhưng rất hữu hiệu."
"Ân, nói tiếp đi." Thần Hàn Lâm đưa qua một điếu thuốc đã châm lửa.
"Cho nên ta đã sớm giải ước với những MC kia."
"Giải ước?" Thần Hàn Lâm dùng sức hít một hơi thuốc, lắc đầu: "Một nước cờ sai lầm, giải ước tương đương với việc để những MC kia mất đi chiếc ô bảo vệ của công ty, cảnh sát rất nhanh sẽ tìm được bọn hắn, như vậy sẽ khiến người ta lạnh lòng."
"Thất vọng đau khổ? Không tồn tại, người có liên quan phía dưới tay ta đã bảo bọn họ quay về bên này, cảnh sát nhất thời không tìm thấy người, hơn nữa ta đã sớm quay lại những video về việc Nghiêm Chí Minh bày ra ván cục kia."
Thần Hàn Lâm hai mắt tỏa sáng: "Bên phía hắn có người của ngươi?"
"Hắc hắc, ngài nói lời này, thương chiến không nói trước bố cục, không phải đầu óc có bệnh sao, sau khi ngài nói với ta những chuyện đã xảy ra trước kia, ta đã bắt đầu điều tra những xí nghiệp có liên quan với những người kia, vừa lúc Nghiêm Chí Minh bên kia ta cài người vào, cái này còn phải cảm ơn Sở gia cung cấp những người mới kia."
Thần Vận nói những lời này phong khinh vân đạm, nhưng lão gia tử biết trong đó gian khổ, có thể cài đinh vào đối diện, việc này không dễ dàng.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại để tên tiểu tử thúi này hoàn thành, mặc kệ là vận khí cho phép, hay là sớm bố cục, kết cục chuyện này đã định.
"Tiếp theo ngươi muốn xử lý như thế nào?"
Thần Vận dựa vào trên ghế sô pha, híp mắt phun ra một vòng khói thật to: "Ha ha, ngành nghề địa sản là bạo lợi a."
"Ân, không sai."
Hai cha con bèn nhìn nhau cười, tiểu hồ ly tại bất tri bất giác đã nhận được chân truyền của lão hồ ly.
Khi Thần Vận trở về, Thanh Tuyết vẫn chưa rời giường, hắn cẩn thận từng li từng tí tiến tới, cưng chiều hôn lên trán nàng một cái.
Ra khỏi phòng ngủ, hắn nhìn xuống thời gian, mới hơn ba giờ chiều, bất quá vẫn là bắt đầu chuẩn bị cơm tối đi.
Buổi trưa hai người ăn quá nhiều dưa hấu, đều không có cảm giác đói bụng, chờ Thanh Tuyết tỉnh lại, khẳng định sẽ tội nghiệp kêu đói.
Từ trong tủ lạnh lấy ra một ít nguyên liệu nấu ăn bày ra trên bàn, nghĩ đến gần đây Thanh Tuyết tương đối thích ăn đồ chua, làm một món thịt rim mắm chiên chua ngọt, sau đó trộn thêm một đĩa rau trộn thanh mát, còn có Thẩm Khê Nguyệt trước khi đi nấu một nồi canh gà, hiện tại cũng đã quen.
Tốt, giải quyết, những món này đủ hai người ăn.
Sau khi quyết định làm món gì, những việc còn lại liền đơn giản.
Đang thái dưa leo, Thần Vận đột nhiên nghĩ đến thiếu nữ thích ăn vụng kia, nếu như nàng ở đây, chỉ sợ những nguyên liệu nấu ăn này lại thiếu mất một nửa.
Thiếu nữ ban ngày có vẻ bận rộn, ba người cũng sẽ chỉ video vào buổi tối, đảo mắt đã qua hơn mười ngày, nhìn qua nàng có vẻ đã thích ứng với cuộc sống bận rộn ở hội thảo bên kia.
Chỉ bất quá mỗi ngày sau khi tắt video, ba người ở trong nhóm còn muốn nói chuyện một trận mới có thể ngủ.
Thần Vận thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, còn phải đợi thêm một lúc tiểu nha đầu kia mới có thể trở về, thật sự có chút nhớ nàng.
Khi kim ngắn của đồng hồ treo tường chỉ đến 5 giờ, trong phòng ngủ mới truyền ra âm thanh lẩm bẩm của Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết từ từ nhắm hai mắt, hai tay quơ quơ bên người mấy lần, phát hiện không có ai, sau đó dịu dàng gọi: "Lão công, lão công..."
"Đến đây." Thần Vận vội vàng đặt công việc trong tay xuống, chạy một mạch vào phòng ngủ.
"Tỉnh ngủ rồi?" Hắn ngồi xổm ở bên giường, vuốt ve mái tóc Thanh Tuyết.
"Ân." Thanh Tuyết còn buồn ngủ, khi nhìn thấy Thần Vận, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Sau đó nhô đầu ra hôn lên mặt hắn một cái, ủy khuất nói: "Lão công, ta đói."
"Liền biết ngươi sẽ như vậy, cơm đã làm xong, uống nước ăn cơm đi."
"Ân, lão công tốt nhất, muốn ôm một cái." Thanh Tuyết nũng nịu ôm lấy cổ hắn.
Thần Vận ôm lấy phía sau lưng, chậm rãi đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc áo ngủ xong, dìu nàng đi đến vị trí phòng ăn.
"Oa, thơm quá a, biết ngươi làm nhiều món ngon như vậy, ta đã rời giường sớm hơn một chút." Thanh Tuyết nhìn hai con mắt của hắn bên trong đều lấp lánh ánh sao.
Không thể không nói, tại phương diện cung cấp giá trị cảm xúc này, giá trị thiên phú của hai tỷ muội tuyệt đối là đầy, mỗi lần đều có thể khiến Thần Vận cảm thấy thỏa mãn không hiểu.
"Không có việc gì, mấy dạng đồ ăn này còn không sợ lạnh, muốn ăn thì một hồi ăn nhiều một chút, ta đi múc hai bát canh gà."
Lúc này, điện thoại di động của Thanh Tuyết vang lên tiếng chuông video, nàng vội vàng kết nối.
Một thiếu nữ mặc áo khoác trắng xuất hiện trong video, hiển nhiên nha đầu này đã trở lại nơi nghỉ ngơi, quần áo cũng không kịp thay liền muốn gọi điện thoại.
Thanh Tuyết cầm qua một cái giá đỡ điện thoại, điều chỉnh tốt góc độ, nhắm ngay cả bàn đồ ăn.
Thanh Nịnh nháy mắt mở to hai mắt, trong miệng nhỏ phát ra tiếng "hút trượt", giống như đã thèm đến chảy nước miếng.
"Tỷ, tỷ mau thay ta nếm thử món thịt rim mắm chiên kia, có phải rất ngon không?"
Thanh Tuyết kẹp một miếng bỏ vào trong miệng, nhịn không được tán thán nói: "Ân, chua chua ngọt ngọt, rất ngon."
"A ~ ta cũng rất muốn ăn, làm sao bây giờ?" Thanh Nịnh nhếch miệng nhỏ, giống như chịu ủy khuất lớn, cảm giác cả người đều không tốt.
Thần Vận đang bưng hai bát canh gà tới, nhìn thấy trang phục của Thanh Nịnh trong video, không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Thiếu nữ chải tóc đuôi ngựa tùy ý đặt trên vai, lúc này đang cởi nút áo khoác trắng chuẩn bị cởi ra, có thể nhìn thấy bên trong là một chiếc áo màu xanh nhạt, phía dưới là quần jean ngắn, dáng người hoàn mỹ càng lộ rõ vẻ đầy đặn.
Hắn hiện tại có chút hiểu vì sao bác sĩ là một nhân vật chủ yếu trong một số bộ phim, quả nhiên sẽ có hương vị khác lạ, nếu như phối hợp thêm với tất đen, giày cao gót...
Màn này chỉ nghĩ đến thôi cũng làm người ta hưng phấn dị thường.
Thanh Tuyết kéo Thần Vận đang ngẩn người: "Tiểu tình nhân của ngươi đang hỏi ngươi kìa, nàng đã thèm không chịu được, làm sao bây giờ?"
"A? Cái gì tiểu tình nhân, ha ha, chỉ toàn nói lung tung."
"Ai nha, tỷ, tỷ đang nói những thứ kỳ kỳ quái quái gì vậy, ta nghe không hiểu."
Nhìn hai người xấu hổ, Thanh Tuyết che miệng cười duyên, thật không hiểu trong lòng hai người này rốt cuộc nghĩ như thế nào, ta là chính thê còn không quan tâm, bọn hắn đang lo lắng cái gì, người một nhà ở cùng nhau không tốt sao, có thời gian phải tìm lão công nói chuyện, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp.
Lúc này, âm thanh của Tần Hiểu Hiểu từ trong video truyền tới: "Thanh Nịnh, ta mang cơm về giúp ngươi, hôm nay lại có rất nhiều người muốn phương thức liên lạc của ngươi, bất quá đều bị ta từ chối, nhưng bọn hắn vẫn mặt dày luôn tới tặng hoa, làm sao bây giờ?"
Thanh Nịnh vội vàng quay đầu nháy mắt mấy cái với nàng, ra hiệu nàng không nên nói nữa.
Tần Hiểu Hiểu lúc này mới hậu tri hậu giác nhìn video điện thoại: "A? Đang video với tỷ tỷ a, bất quá, tỷ phu, ngươi... Ngươi đây là biểu tình gì?"
Lúc này sắc mặt Thần Vận vô cùng âm trầm, cảm giác tùy thời muốn ăn thịt người, dọa Tần Hiểu Hiểu buông hộp cơm xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi phạm vi video, trốn ở trong góc tường run lẩy bẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận