Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 220: Ngươi lại tại cái này hố ai a?

**Chương 220: Ngươi lại đang giở trò với ai vậy?**
Nửa giờ sau, Thanh Tuyết run rẩy nhập số báo danh, mấy lần đều nhấn nhầm sang các số khác, nhưng Thần Vận không hề có ý thúc giục, hắn và Thần Hàn Lâm đều kiên nhẫn đứng bên cạnh theo dõi.
Lúc này, việc tra điểm số không chỉ đơn giản như vậy, mà còn là thành quả của sự trả giá thầm lặng của Thanh Tuyết trong nhiều năm qua.
Thanh Nịnh đứng sau lưng nàng, hai tay bất giác bóp chặt vào nhau, nhìn tỷ tỷ đang cố gắng kìm nén tâm tình của mình, vành mắt có chút ửng hồng.
Những năm gần đây, tỷ tỷ chịu khổ, nàng đều một mực chứng kiến. Một phần là vì tỷ ấy thật sự yêu Thần Vận, một phần khác cũng là vì bản thân có thể thi đậu vào trường đại học mà mình ngưỡng mộ.
"Tỷ, từ từ thôi, không cần vội." Thanh Nịnh từ phía sau chậm rãi ghé vào người Thanh Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ vào cổ nàng.
Thanh Tuyết hơi nghiêng đầu, áp mặt mình vào mặt em gái: "Ta... Ta không có vội, chỉ là có chút không nhìn rõ bàn phím." Tay nàng khẽ xoa nhẹ hai lần lên khóe mắt.
Đúng 12 giờ, Thanh Tuyết dùng sức nhấn nút Enter, giao diện tra điểm cuối cùng cũng hiện ra.
Thần Vận vội vàng cầm một tờ giấy trắng che màn hình máy tính lại.
Thanh Tuyết đang hồi hộp nhìn chằm chằm vào điểm số phía trên, thấy hành động này của hắn, tâm tình k·í·c·h động thoáng dịu đi một chút, khó hiểu nhìn về phía Thần Vận.
"Lão công, anh đừng che, em không nhìn thấy gì cả." Nói xong, lại muốn lấy tờ giấy trắng vướng víu kia đi.
Thần Vận vội vàng kéo tay nàng, vừa cười vừa nói: "Cái này cũng giống như khi cạo thưởng, phải từ từ xem mới có ý nghĩa."
Trong đôi mắt Thanh Tuyết ánh lên một tia sáng: "Ài? Nói có lý đấy, hình như vậy thật sự thú vị hơn, nhanh, nhanh cạo mở một con số xem nào."
"Được, đừng vội, đừng vội, từ từ xem." Thần Vận chậm rãi di chuyển tờ giấy trắng trong tay.
Dụng ý của hắn rất đơn giản, lúc này Thanh Tuyết đang quá căng thẳng, khoảng cách ngày dự sinh còn hơn 1 tháng nữa, thật sự sợ nàng k·í·c·h động quá mà sinh non hai đứa nhỏ ngay tại chỗ mất.
Phương pháp này rất hiệu quả, lại thêm Thanh Nịnh ở bên cạnh an ủi, Thanh Tuyết đã không còn k·í·c·h động như ban nãy.
"Nào, chúng ta xem từ sau ra trước, số cuối cùng là... 3."
"Cái này hình như chẳng nhìn ra được gì cả, mau xem số thứ hai đi."
Thần Vận dùng tay đè tờ giấy, di chuyển sang trái một chút: "Số thứ hai là... 2."
Thanh Nịnh nhìn thấy con số này, nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ổn rồi!
Nàng vẫn rất hiểu rõ thực lực của mình, xem ra đã phát huy vượt xa bình thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tuyệt đối là xếp trong top 3 của tỉnh.
Khóe mắt Thanh Tuyết đã ươn ướt, nàng quay đầu nhìn Thanh Nịnh: "Lại đây, để tỷ ôm một cái, vất vả nhiều năm như vậy rồi."
Thanh Nịnh ngồi xuống bên cạnh nàng, thân thể chậm rãi đến gần, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Em, em không vất vả, không phải có tỷ luôn bên cạnh em sao."
Thần Vận lấy tờ giấy trắng đi, con số đầu tiên đã không còn cảm giác thần bí gì nữa.
"723 điểm, ha ha ha ~ Thanh Nịnh nhà chúng ta thật sự là... Lợi hại." Nghĩ mãi mà không tìm được từ nào phù hợp.
"Lão công, ôm một cái."
Thần Vận đứng lên, ôm chặt cả hai chị em vào lòng.
Thanh Nịnh khẽ ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ mong đợi, khóe mắt lại ngấn lệ, khiến người ta nhìn mà không nhịn được muốn yêu thương, che chở.
Hắn đưa tay lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt thiếu nữ, dịu dàng nói: "Một nắng hai sương đi qua con đường, cuối cùng rồi sẽ nở rộ phồn hoa, điểm số này xứng đáng với sự trả giá của em."
"Ân." Thiếu nữ gật đầu thật mạnh.
Nàng hơi cúi đầu, tựa vào người Thanh Tuyết, kỳ thật nàng còn muốn nói với Thần Vận, hy vọng sau này trên con đường của mình, vẫn luôn có bóng hình của hắn, không rời không bỏ, mãi mãi có thể ở bên cạnh nàng.
Thần Hàn Lâm nhìn ba người, vui mừng gật đầu, con trai mình có thể gặp được hai chị em, xem như là số hưởng, vận may này thật sự không ai sánh bằng.
Hắn chậm rãi đứng dậy đi ra ban công, hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình, sau đó lấy điện thoại ra.
"Alo, Ôn lão ca, đang bận gì vậy?"
Bên kia Ôn Bác Thư sửng sốt một chút, buông văn kiện trong tay xuống, cảnh giác nói: "Lão Thần đầu, ngươi đừng nói chuyện kiểu đó, có việc thì nói thẳng ra đi."
Thần Hàn Lâm mặt mày đã rạng rỡ ý cười, thái độ khác thường nhiệt tình: "Anh lớn tuổi hơn tôi một chút, gọi một tiếng Ôn lão ca không phải là bình thường sao?"
"Cút, cút ngay, quen biết anh bao nhiêu năm, anh đã bao giờ nói chuyện với tôi như vậy chưa? Mau nói chính sự, không nói tôi cúp máy đây, hôm nay điểm số ra rồi, tôi đang bận chuyện tuyển sinh."
"Nói gì thì nói, anh cũng là giáo sư của Đại học Y khoa Trữ Sơn, phó hiệu trưởng danh dự, sao còn đến lượt anh phải tự mình tuyển sinh, phòng tuyển sinh của trường anh chạy trốn trong đêm hết rồi à?"
Ôn Bác Thư không nhịn được nói: "Đừng có ở đây lải nhải với tôi, hôm nay thật sự không có thời gian đôi co với anh, bây giờ mầm non tốt ít quá, không tranh thủ lúc này đưa ra điều kiện ưu đãi thì làm sao cướp người về được."
Lời này Ôn Bác Thư ngược lại không hề khoa trương, Đại học Y khoa Trữ Sơn mặc dù ở trong nước cũng coi là một trường đại học tuyến đầu, hàng năm điểm trúng tuyển đều ở mức 630 điểm trở lên, nhưng so với Thanh Bắc những trường đại học danh tiếng thì vẫn không thể sánh bằng.
Hàng năm vào thời điểm này, Ôn Bác Thư vì có thể cướp được mấy mầm non tốt, đều đưa ra những điều kiện với giá trên trời, nhưng hiệu quả lại rất nhỏ, rất ít học sinh sẽ vì những điều kiện này mà từ bỏ lựa chọn tốt hơn.
Huống hồ, các trường đại học khác cũng làm tương tự, điều kiện đưa ra cũng không kém gì hắn.
Thần Hàn Lâm cười làm lành nói: "Tôi thật sự là có chút chuyện, tôi có đứa cháu gái... muốn thi vào trường của anh, nhưng mà điểm số này..."
"Dừng, dừng lại, lão Thần, anh biết tính tình của tôi mà, muốn nhờ vả tôi mở cửa sau thì không cần bàn nữa."
Ôn Bác Thư giọng nói có chút lạnh lùng, trong lòng đã bất mãn với Thần Hàn Lâm, bạn cũ lâu năm như vậy, hắn hẳn phải biết giới hạn của mình, bình thường tinh ranh như vậy, sao có thể nói ra những lời này.
Thần Hàn Lâm không nhanh không chậm nói: "Ôn lão ca, anh đừng vội, nghe tôi nói hết đã, cháu gái tôi tên là Thanh Nịnh, con bé..."
Không đợi hắn nói xong, Ôn Bác Thư đã nhíu mày: "Tôi mặc kệ con bé tên là gì, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng phải theo điểm mà xét tuyển, việc này không có gì để bàn, thôi, lão Thần, tôi còn có việc, hôm nào mời anh uống rượu."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, chủ nhiệm phòng tuyển sinh đứng bên cạnh thấy cảnh này mà chỉ biết tặc lưỡi.
Vị phó hiệu trưởng danh dự này của bọn họ đúng thật là tận chức tận trách, hàng năm số người tìm đến nhờ vả ông không phải là ít, nhưng không có ngoại lệ, bạn bè mấy chục năm cũng không có gì để đàm phán.
Thần Hàn Lâm nhìn điện thoại, hơi nheo mắt lại, nụ cười trên mặt càng đậm.
Thần Vận đi tới, thấy biểu tình này của hắn, kinh ngạc hỏi: "Tiểu lão đầu, ngươi lại đang giở trò với ai vậy?"
"Ha ha, không có gì, mưu chút phúc lợi cho nha đầu Thanh Nịnh thôi."
Lúc này, trong văn phòng Ôn Bác Thư, hắn tiếp tục cầm văn kiện trong tay lên, không ngẩng đầu mà hỏi: "Năm nay thành phố chúng ta có ai trên 700 điểm không, tin tức của các cậu chậm quá."
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh vội nói: "Ôn giáo sư, đã tổng hợp lại rồi, vừa có tin tức mới, có một em trên 700 điểm."
Ôn Bác Thư ngẩng đầu, mặt mày tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Thật sự có người trên 700 điểm à, trường nào vậy, tên gì? Biết địa chỉ gia đình không, tôi lập tức đến đó ngay."
"Thông tin cụ thể thì chưa có, bất quá biết tên, hình như là..."
Hắn vội lấy điện thoại ra xem lại: "Tên là Thanh Nịnh, nghe tên là một tiểu cô nương."
(PS: Lễ vật giá trị trên 600, lát nữa sẽ thêm một chương, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ ヾノ ≥ ∀
Bạn cần đăng nhập để bình luận