Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 583: Cô nhi viện

**Chương 583: Cô nhi viện**
Thần Vận nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Thanh Nịnh.
Dịu dàng nói bên tai nàng: "Bởi vì ta muốn có được một nàng chân chính."
"Một nàng thật sự vui vẻ, có một số vết thương chôn sâu trong lòng không thể từ từ rút đi."
"Chỉ khi nàng thật sự chấp nhận nó, nó mới có thể thỏa hiệp, sẽ không có một ngày từ phía sau đâm nàng một đao."
Thanh Nịnh dùng sức ôm Thần Vận, nghẹn ngào nói: "Nhưng, nhưng mà..."
Lúc này, từ bên trong chạy ra mười mấy đứa bé, trong tay đều cầm những bức họa giấy đủ màu sắc.
Nhìn thấy Thần Vận, một người phụ nữ hơn 40 tuổi chạy bộ đến gần hắn.
"Thần tổng, anh đến rồi."
Khi nàng nhìn thấy Thanh Tuyết, lập tức nhiệt tình đi tới.
"Cô, cô chính là Thanh Tuyết, người đã chi tiền xây dựng cô nhi viện phải không, người thật so với trong ảnh xinh đẹp hơn nhiều."
"A? Ta sao?"
"Đương nhiên, Thần tổng đã nói cho chúng ta biết, nơi này là do cô và một tiểu cô nương tên Thanh Nịnh xuất tiền xây dựng."
Thanh Tuyết chỉ vào thiếu nữ trong lòng Thần Vận.
"Cô nói là nàng sao?"
Thanh Nịnh vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, có chút ngượng ngùng từ trong lòng Thần Vận chui ra.
Viện trưởng cười nói: "Không sai, không sai."
Sau đó nàng hô với mười mấy đứa bé kia: "Đến đây đi."
"Thanh Tuyết tỷ tỷ, Thanh Nịnh tỷ tỷ tốt."
Âm thanh non nớt mà vui sướng vang vọng trong núi.
Đồng thời giơ lên những bức họa giấy trong tay, từng gương mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
"Cái này. . .... Vẽ chính là chúng ta sao?"
Cầm đầu là một bé trai, cậu bé giơ cao một tay, sợ hai tỷ muội không nhìn thấy.
"Đúng vậy, Thanh Tuyết tỷ tỷ."
Trong bức họa không có những màu sắc nổi bật, cũng không có những đường nét của các họa sĩ bậc thầy, có chỗ còn có vết lem.
Nhưng chính những tác phẩm như vậy lại khiến người ta nhìn ra sự nghiêm túc và ấm áp.
Từng tòa thành làm bối cảnh, xung quanh nở rộ hoa tươi, một đôi tỷ muội đứng ở trung tâm.
Một dòng suối nhỏ trong xanh róc rách chảy qua, nước sông màu lam nhạt, hai tỷ muội ngồi bên dòng suối ngắm nhìn phía xa.
Trên bầu trời trôi lơ lửng mấy đóa mây trắng, mặt trời màu vàng kim vẽ một nụ cười lớn, đang mỉm cười với hai tỷ muội.
......
......
Thanh Tuyết và Thanh Nịnh cẩn thận xem tác phẩm của mỗi đứa bé.
Mỗi khi xem qua một bức họa, đều sẽ hỏi thăm tên của bọn hắn, sau đó nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.
Loại cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời.
Bọn hắn nhìn hai tỷ muội với ánh mắt rất nóng bỏng, tựa như là đối đãi với một loại tín ngưỡng nào đó.
Trình Văn Nhân đi đến bên cạnh Thần Vận.
Nhỏ giọng nói: "Bất ngờ này có hơi quá mức rồi."
"Ha ha, không tính là lớn, các nàng xứng đáng."
"Cảm ơn."
Trình Văn Nhân nghiêm túc nói.
Trong lòng nàng luôn nghĩ cách đền bù cho Thanh Nịnh.
Dùng tiền sao?
Lựa chọn này là điều nàng loại trừ đầu tiên.
Trong tình huống này, tiền lại có tác dụng ngược, là thứ ít quan trọng nhất.
Hiện tại Thần Vận đã giúp nàng hoàn thành chuyện này, tuy rằng sẽ không ngay lập tức nhổ bỏ cái gai kia, nhưng ít ra Thanh Nịnh có thể đối mặt với nó.
Lời cảm ơn kia là xuất phát từ nội tâm mà nói ra.
Thanh Nịnh nhìn tiểu nam hài cầm đầu.
Ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: "Con tên là gì?"
"Trương Thiên." Nhìn thiếu nữ, ánh mắt không ngừng dừng lại trên ống tay áo trống rỗng.
Cậu bé vừa cười vừa nói: "Thanh Nịnh tỷ tỷ, không sao đâu, con quen rồi, hơn nữa bạn bè ở đây đều giúp đỡ con, bọn hắn đều rất nhiệt tình, so với lúc đầu......"
Tiểu nam hài mở ra chế độ nói nhiều, không ngừng vui vẻ nói.
Trên mặt Thanh Nịnh từ đầu đến cuối vẫn giữ ý cười, ôn nhu giúp cậu bé sửa sang lại nếp gấp trên cổ áo.
Nửa giờ sau, viện trưởng vỗ tay: "Các con đi ăn cơm trước đi, đợi sau bữa ăn lại cùng hai vị tỷ tỷ chơi."
"Vâng ạ."
Dưới sự dẫn dắt của lão sư, một đám trẻ con vẫy tay với mấy người, đi về phía nhà ăn.
Thanh Tuyết cười nói: "Viện trưởng, dẫn chúng ta đi thăm nơi này một chút đi."
"Được được, chúng ta vào trong thôi."
Dưới sự dẫn dắt của viện trưởng, mấy người đi vào trong tòa nhà.
Khi tiến vào đại sảnh, Thanh Tuyết hiểu vì sao người ở đây đều biết nàng và Thanh Nịnh.
Trên vách tường đại sảnh, treo mấy bức chân dung.
Bức đầu tiên là Thanh Tuyết, sau đó là Thanh Nịnh, cuối cùng mới là Thần Vận.
Bên cạnh còn có ảnh chụp của viện trưởng và mấy lão sư.
Thanh Tuyết kéo cánh tay Thần Vận: "Những thứ này chuẩn bị từ khi nào vậy?"
"Không lâu, những thứ này rất đơn giản."
Nghe hắn nói một cách hời hợt, Thanh Tuyết ôm chặt cánh tay hắn hơn.
Nam nhân này vốn là như vậy, bất kể bỏ ra cái gì, đều chỉ đơn giản nói qua, xưa nay sẽ không nói mình đã trả giá bao nhiêu.
Nhưng Thanh Tuyết biết, việc này phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Chuyện tiền bạc là một phần, còn có các loại thủ tục, giấy chứng nhận thu dưỡng những đứa trẻ này.
Nếu có một chỗ sơ suất, khó đảm bảo sẽ có những kẻ có dã tâm tìm thấy cơ hội lợi dụng, mưu đồ bên trong.
Viện trưởng vừa đi vừa giới thiệu: "Đây là phòng học, sau khi trường học bên cạnh xây xong, nơi này có thể đổi thành phòng đọc sách."
"Bên này là ký túc xá, hiện tại trẻ con không nhiều, chỉ có hai phòng này làm nơi nghỉ ngơi cho chúng."
Thanh Tuyết đi vào thăm chăn đệm được xếp gọn gàng, trên vách tường còn vẽ những hình đáng yêu.
"Hiện tại có bao nhiêu đứa bé?"
"Mười chín đứa."
"Bọn chúng...... Đều là trẻ mồ côi sao?"
"Ai, đúng vậy, có đứa không tìm thấy cha mẹ, có đứa bị bỏ rơi trong bệnh viện, đứa nhỏ nhất ở đây mới 5 tuổi."
Thanh Nịnh lộ vẻ không đành lòng hỏi: "Vậy bọn hắn hiện tại thân thể thế nào?"
"Yên tâm đi, Thần tổng đã đưa những đứa trẻ được chữa khỏi đến đây, còn có mấy đứa đang điều trị trong bệnh viện, mấy ngày nữa là đến thôi."
"A, vậy thì tốt rồi."
Sau khi đi một vòng trong tòa nhà, liền thấy mấy đứa bé bưng khay từ phòng ăn ra.
Sau khi chào hỏi Thần Vận mấy người, chúng đi về phía phòng tắm.
"Bọn hắn đây là......"
Viện trưởng cười nói: "Tự lực cánh sinh, đây cũng là quy củ của chúng ta ở đây, bất kể chuyện gì đều phải tự mình làm."
"Giống như quét dọn vệ sinh, gấp chăn giặt quần áo, sau khi bọn hắn lớn hơn một chút, ta sẽ dạy bọn hắn nấu cơm và những việc tương tự."
"Đằng sau có một mảnh vườn rau, bình thường đều do những đứa trẻ này quản lý, chẳng bao lâu nữa sẽ không cần ra ngoài mua thức ăn."
Thanh Nịnh kinh ngạc hỏi: "Là do không đủ tiền mời người đến làm những việc này sao?"
"Không phải, số tiền các cô cho đã đủ rồi, nhưng số tiền này không thể dùng cho chi tiêu bình thường."
"Chỉ có để bọn hắn tham gia vào mọi việc, bọn hắn mới có lòng cảm kích, mới có thể cảm thấy nơi này là nhà."
"Hơn nữa, những đứa trẻ này đều rất...... tự ti, không để bọn hắn làm gì, trong lòng sẽ không nỡ."
"Đây đều là biện pháp do Thần tổng nghĩ ra."
Viện trưởng vuốt vuốt đầu một đứa bé chạy tới, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận