Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 141: Ta thế nhưng là thư ký của ngươi

Chương 141: Ta là thư ký của ngươi đó
Lúc này Thần Vận có chút đắc ý, quả nhiên giống như mình nghĩ, nha đầu này cùng tỷ tỷ nàng thuộc về cùng một loại người, thật sự là vừa ngốc lại vừa dễ dụ.
Chỉ cần ngươi bắt đầu phản kích, nàng tựa như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, không ngừng lui về phía sau.
"Ta...... Ta không cùng ngươi chơi." T·h·iếu nữ tránh thoát sau đó ngượng ngùng chạy ra khỏi văn phòng, đi sang phòng làm việc của Thanh Tuyết ở ngay bên cạnh.
Cái nam nhân này sao có thể như vậy, thế mà lại chủ động tiến công.
"Ai, ngươi đừng đi...... Thanh Nịnh."
Xong, chơi lớn rồi, nha đầu này sẽ không đi cáo trạng chứ? Thần Vận hiện tại ngay cả năng lực di động cũng không có, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng lưng Thanh Nịnh.
Không nên hỏi vì cái gì không thể động, hỏi chính là bị c·ứ·n·g rắn kh·ố·n·g.
Lúc này Thần Vận mới minh bạch cái gì gọi là g·iết đ·ị·c·h một ngàn, tự tổn tám trăm.
Nhìn như là chinh phục được t·h·iếu nữ, bất quá nếu để Thanh Tuyết tới hưng sư vấn tội, ngày mai tin tức của mình tuyệt đối sẽ lên trang nhất.
"Hôm qua buổi sáng, một công ty truyền thông nào đó ở Ninh Sơn, thần XX tại chinh phục......"
Cái tiêu đề này, ngẫm lại liền thấy kích thích.
Ngay khi trong đầu hắn toàn là những ý nghĩ rối bời, cửa ban công bị đẩy ra, Thanh Tuyết từ bên ngoài đi vào.
"Sao ngươi lại tới đây?"
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Hai người cùng nhau mở miệng, sau đó đồng thời sửng sốt.
Thanh Tuyết đi đến bên cạnh hắn, kinh ngạc đ·á·n·h giá hắn: "Thanh Nịnh nói với ta, nói ngươi tìm ta có việc, hai người các ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?"
"Thanh Nịnh để ngươi đến?"
Đầu óc Thần Vận chuyển động rất nhanh, Thanh Nịnh không có cáo trạng, nàng để lão bà tìm đến mình.
Nói cách khác...... Tiểu nha đầu này đang uy h·iếp mình, ý của nàng khi để Thanh Tuyết tới chính là, ngươi phải giúp ta báo t·h·ù, không thì ta sẽ đi mách lẻo đó.
Không sai, khẳng định là như thế này, nếu để cho lão bà cứ như vậy trở về, với tính cách của Thanh Nịnh, không chừng sẽ nói ra thứ gì đó.
Không được, phải bịt miệng nha đầu này lại.
Hắn nhìn về phía Thanh Tuyết, ánh mắt cũng trở nên nóng rực hơn mấy phần.
"Không phải, lão công, ngươi muốn làm gì?" Thanh Tuyết cảm thấy chuyện này đang phát triển theo hướng không tốt.
Thần Vận đứng lên, chỉ vào phòng vệ sinh cười nói: "Lão bà, ngươi đến đây, ta cho ngươi xem một thứ hay ho, trong này có một con Pikachu biết lộn nhào."
"Ngươi...... Ngươi quá đáng, lừa gạt kẻ ngốc cũng không cần đến trò này, ta không đi."
Thanh Tuyết cả người đều giấu ở phía sau ghế, chỉ lộ ra nửa gương mặt, đôi mắt trong trẻo mà xinh đẹp không ngừng nhìn hắn, "Hơn nữa ta còn đang làm việc, ngươi đừng quên, ta là thư ký của ngươi, hiện tại đang là giờ làm việc......"
"Vậy thì càng tốt, có việc thư ký làm......" Hắn tiến đến bên tai Thanh Tuyết, nhỏ giọng nói gì đó.
Sau khi nghe xong, Thanh Tuyết thẹn thùng nhìn hắn chằm chằm, hiện tại mới hiểu được vì cái gì hắn nhất định muốn mình làm thư ký, nguyên lai còn có tác dụng này.
"Lão bà, ta nhớ ngươi." Thần Vận trực tiếp bế ngang nàng lên, thâm tình nhìn nàng, nói những lời buồn nôn.
Thanh Tuyết vốn còn đang giãy dụa, sau khi nghe được câu này, lập tức trở nên nhu thuận, ghé vào trong n·g·ự·c hắn.
Không có cách nào, Thanh Tuyết rất thích nghe những lời như vậy từ hắn, không thể chịu nổi khi thấy hắn ủy khuất, vừa rồi đã chú ý tới thân thể của hắn có biến hóa, hiện tại mặc cho hắn ôm mình vào phòng vệ sinh.
Thanh Tuyết than thở một tiếng, chuyện này khác xa với tưởng tượng của mình, rõ ràng là có đồng minh tới giúp, nhưng tại sao ta lại có cảm giác mình bị bao vây tứ phía.
Nàng ở bên tai Thần Vận nhỏ giọng thì thầm nói: "Lão công, hay là ta về lấy ít đồ dưỡng da đi, lần trước ngươi mua còn có rất nhiều."
"Không cần, hiện tại ta liền rất thích."
"Ai nha, vậy ngươi chậm một chút, ta ở đây không có quần áo để thay."
Hôm nay Thanh Tuyết mặc một bộ đồ công sở màu đen, một bộ dáng vẻ ngự tỷ, bất quá bây giờ đã biến thành một ngự tỷ xuân quang lộ ra ngoài.
Thần Vận thấy may mắn với quyết định ban đầu của mình, phòng vệ sinh lớn một chút vẫn là có chỗ tốt.
Lúc này, t·h·iếu nữ cầm trong tay tấm bảng "Xin đừng quấy rầy", lặng lẽ treo ở cửa phòng làm việc của Thần Vận.
Sau đó trở lại văn phòng của Thanh Tuyết, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cảm thấy mình đã xử lý một kiện khó lường.
Tỷ, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, các ngươi hẳn là có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta.
Ai, ta thật đúng là một thiên tài nhỏ, trên đời này không có nhiều mỹ t·h·iếu nữ thông minh như ta.
Khoảng thời gian này, Thần Vận cùng Thanh Tuyết bởi vì bận rộn công việc riêng mà ít có thời gian ở cùng nhau. Mỗi khi thấy tỷ tỷ một thân một mình yên lặng ngẩn người, bộ dáng cô đơn tịch mịch kia đều làm nàng rất khó chịu.
Trước kia mấy năm, t·h·iếu nữ chỉ hi vọng tỷ tỷ có thể rời xa tên cặn bã kia, nhưng bây giờ không giống, nàng sẽ nghĩ cách đem tỷ tỷ đưa tới cho hắn.
Nàng hiểu được cảm giác nhung nhớ khi muốn ở bên một người, cho nên mới tạo cơ hội cho hai người ở một mình.
Nghĩ đến một hồi nữa tỷ tỷ trở về sẽ tán dương mình, t·h·iếu nữ trong lòng càng thêm vui vẻ, đã nghĩ đến phần thưởng mình muốn nhận.
Nhưng nàng có thể đã xem nhẹ một điểm, hiện tại Thanh Tuyết đang ở giai đoạn cầu xin tha thứ, nếu như biết kẻ đầu têu là Thanh Nịnh.
Ha ha, lời cảm tạ này có thể sẽ được tăng lên gấp bội, hơn nữa còn sẽ chuyển dời đối tượng nhận.
(PS: Cầu ngũ tinh khen ngợi, cầu các loại lễ vật, tác giả đầu rạp xuống đất bái tạ orz Còn chưa có đóng chú độc giả đại đại phiền toái điểm cái chú ý, rất nhanh liền có thể xây fan hâm mộ bầy, cảm tạ cảm tạ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận