Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 176: Thanh Tuyết hoàn toàn mới thể nghiệm

**Chương 176: Thanh Tuyết hoàn toàn mới trải nghiệm**
Thần Vận nhìn thiếu nữ đang nhìn chằm chằm vào mình, kẹp một miếng thịt bò đưa đến bên miệng nàng.
"Có phải muốn ăn cái này?"
Thanh Nịnh không hề phản bác, hé miệng ngậm lấy miếng thịt bò theo đũa bỏ vào trong miệng.
Thần Vận nhìn thấy đầu lưỡi trắng nõn lướt qua đũa, mới chợt nhận ra, đây là đôi đũa mình đã dùng qua.
Hắn liền cầm lấy một đôi đũa mới, đặt ở trước mặt nàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ.
"Muốn ăn thì có thể ăn thêm chút nữa, nhiều thịt bò như vậy ta ăn không hết."
"Ngươi ghét bỏ ta." Thiếu nữ hơi cúi đầu, cả người vô cùng thất lạc, vừa nghĩ tới việc sẽ bị hắn ghét bỏ, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu, thậm chí trong đôi mắt đã nổi lên hơi nước.
"Làm gì có, ta là sợ ngươi ghét bỏ ta."
Thiếu nữ ngẩng đầu: "Nhưng ngươi là Thần Vận mà, ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi."
Câu nói này tựa như là chân lý vĩnh hằng, dễ dàng thốt ra từ trong miệng thiếu nữ.
Tay cầm đũa của Thần Vận khẽ run lên, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên hiểu rõ vì sao tính cách của thiếu nữ lại chuyển biến nhanh như vậy.
Một vài thời khắc hắn sẽ cho rằng thiếu nữ có chút tố chất Yandere.
Nhưng bây giờ nghĩ thông suốt, có lẽ chỉ là những cử động vô tình của hắn, cũng sẽ khiến tâm tình của thiếu nữ dao động kịch liệt.
Trong lòng nàng, chỉ khi có được sự thừa nhận của hắn, nàng mới có cái gọi là cảm giác an toàn.
Nói một cách khác, nếm thử được vị ngọt khi đứng dưới ánh mặt trời, nàng đã sợ hãi bóng tối không có mặt trời kia, sợ hãi lần nữa bị vứt bỏ.
Một cảm giác chua xót lan tràn trong mũi hắn, hắn ném đôi đũa mới qua một bên, sau đó gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
Lúc này, lời nói không còn tác dụng bằng hành động thực tế.
"Có muốn ăn thêm một miếng không?"
"Ân, ngươi phải đút ta."
"Con mèo ham ăn, há mồm."
Thiếu nữ khôi phục lại trạng thái ban đầu, chống má ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, giống như quên đi sự thương tâm vừa rồi, khóe miệng mang theo ý cười ẩn hiện, rất thanh thuần, cũng rất mê người.
Hai từ ngữ không hề liên quan lại được thể hiện trên người nàng một cách vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí còn có chút đặc biệt hấp dẫn.
Thần Vận nhịn không được có chút lo lắng, với nhan sắc của Thanh Nịnh, sau này người theo đuổi sẽ rất khó ứng phó.
"Cái kia...... Hiện tại có nhiều người theo đuổi ngươi không?"
Thanh Nịnh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi điều này, hơi suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày nói: "Nói thế nào nhỉ, đưa thư tình thì không nhiều lắm."
Thần Vận vui mừng gật đầu.
"Bọn họ đều đổi sang gửi tin nhắn, mỗi ngày đều có rất nhiều, phiền quá đi, cho nên ta đã tắt dịch vụ tin nhắn, bây giờ yên tĩnh hơn nhiều."
"Khụ khụ khụ ~" Thần Vận suýt chút nữa bị sặc chết bởi mì sợi.
Nếu như không phải rõ ràng tính cách của thiếu nữ, còn tưởng rằng đây là nàng nói khoác, tính năng tin nhắn đều tắt, đây là có bao nhiêu người?
Ngẫm lại cũng đúng, với nhan sắc của nàng, không có người theo đuổi mới là có vấn đề.
Thiếu nữ rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau đi nước canh bên miệng hắn, động tác dịu dàng không tưởng nổi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Thần Vận, ánh mắt đều sắp cong thành sợi, rõ ràng là hình tượng một tiểu tức phụ nhu thuận.
"Ngươi có phải đang ghen không?"
"Ghen? Làm sao có thể......"
"A ~" Thiếu nữ cười như không cười nói: "Ta đã nói rồi, ngươi làm sao có thể nhỏ nhen như vậy."
Một bát lớn mì rất nhanh bị hai người ăn hết, buổi chiều Thanh Nịnh còn phải đi học, Thần Vận đưa nàng đến cửa trường, nhìn nàng đi vào trong trường.
Đột nhiên, thiếu nữ chắp hai tay sau lưng, ngoái đầu lại cười nói: "Yên tâm đi, về sau chắc hẳn không có ai theo đuổi ta nữa đâu."
Nói xong, nàng sải bước vui vẻ đi về phía phòng học.
"Thật là...... Quá thông minh cũng không phải chuyện gì tốt." Thần Vận quay đầu lên xe, trở về công ty.
Buổi chiều, hắn mang theo Sở Tân Văn trực tiếp đến Hằng Hải thị.
Chuyện Thiên Hằng địa sản hắn vẫn không yên lòng, tốt nhất vẫn nên tự mình đến xem một chuyến.
Sau khi gặp Dư Kiều, hiểu rõ thêm một số chi tiết, hắn càng nhíu chặt mày.
Không phải nói Thiên Hằng địa sản bên kia có điều kiện hà khắc gì, mà là việc hợp tác này quá mức thuận lợi, không chỉ như thế, điều kiện còn vô cùng hậu đãi, ít nhất so với bình thường lợi ích cao hơn khoảng gấp hai.
"Thần tổng, sự tình bất thường ắt có ẩn tình, khoản tiền này không dễ kiếm, không bằng bản hợp đồng này......" Dư Kiều cũng cảm thấy trong này có mờ ám.
"Ký, nhất định phải ký, không ký thì sau này làm sao có chỗ đứng, đánh vào chiêu bài truyền thông hàng đầu của Hằng Hải thị để ngụy trang, Thiên Hằng địa sản cũng nhìn trúng điểm này, cho nên không ngừng tăng giá, bên ngoài hiện tại đang đồn thổi ầm ĩ, nếu không ký đơn hàng này, chuyện sau này sẽ bị động."
"Thế nhưng mới đến, ta sợ......"
Thần Vận khoát tay: "Không cần sợ, ngươi cứ ở bên ngoài lo liệu, ngầm giao cho ta."
"Hiểu." Lúc này, nỗi lo lắng trong lòng Dư Kiều mới được buông xuống.
Đêm khuya, Thần Vận chậm rãi mở cửa phòng, rón rén đi vào.
Sau đó liền thấy một bóng đen xông vào phòng ngủ.
"Chậm một chút, đừng ngã." Bị dọa, hắn vội vàng cũng đi qua.
Thanh Tuyết nằm trên giường, chăn cũng không kịp đắp, liền bị bắt tại trận.
Lần này phiền phức, đoán chừng sẽ bị mắng, Thần Vận nói qua để nàng đi ngủ sớm, không cần đợi hắn về.
Nhưng Thanh Tuyết đã quen được hắn ôm vào lòng đi ngủ, một mình nằm trên giường, luôn cảm thấy trống vắng trong lòng.
Cho nên, nàng vẫn ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng nhìn xuống lầu, chờ Thần Vận về.
Có thể do mang thai, bất tri bất giác liền ngủ gật, đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, muốn chạy đã không kịp.
"Không cần giả bộ, đắp chăn lại ngủ tiếp đi." Thần Vận vỗ một cái lên chỗ tròn trịa kia.
"A ~ lão công, anh đã về, em ngủ rồi mà, anh gọi em làm gì." Thanh Tuyết sợ bị mắng, vùi đầu vào trong gối, không chịu ra.
"Còn không dậy, ta sẽ......"
"Lão công, em sai rồi." Nghe thấy uy h·iếp, Thanh Tuyết lập tức đứng dậy, quỳ chân trước mặt hắn, thái độ thành khẩn lại nghiêm túc.
Thần Vận cởi áo khoác, ôm Thanh Tuyết vào trong ngực, giọng nói ôn nhu: "Có gì sai đâu, chỉ là sợ em mệt mỏi, dù sao cũng là mẹ của hai đứa nhỏ rồi."
"Không mệt, không có anh bên cạnh em cũng không ngủ được."
Tay nhỏ của Thanh Tuyết không tự chủ luồn vào trong áo hắn, vuốt ve qua lại tám khối cơ bụng.
"Tiểu tức phụ nghe lời như vậy, nên thưởng một chút......"
Nhìn ý cười không có ý tốt của Thần Vận, thân thể nàng rụt về sau: "Không...... Không cần đâu, cứ như vậy là tốt rồi, mau ngủ đi."
Hai người chơi đùa một lúc, sau đó ôm nhau ngủ.
(PS: Hy vọng đ·ộc giả đại nhân vĩnh viễn đừng trải nghiệm niềm vui đau răng, ta đã vui vẻ muốn chết rồi, ha ha ha)
Bạn cần đăng nhập để bình luận