Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 83: Toàn thân cao thấp chỉ còn lại mạnh miệng

**Chương 83: Toàn thân cao thấp chỉ còn lại mạnh miệng**
Sáng sớm ngày thứ hai, Thần Vận xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn Thanh Nịnh đứng ở cổng đã ăn mặc chỉnh tề, ngáp một cái rồi hỏi: "Phải đi sớm vậy sao?"
"Đúng vậy, về đến còn phải tắm rửa, ăn cơm, không phải đi học liền đến trễ, mau dậy đi."
Thanh Nịnh đi tới, kéo tay Thần Vận, lôi hắn ra khỏi chăn ấm áp.
Thần Vận không khỏi rùng mình một cái, hiện tại thời tiết sáng sớm và tối muộn có chút lạnh, hắn vội vàng nhận lấy quần áo Thanh Nịnh đưa, mặc lên người.
Lúc này cũng thấy rõ cách trang điểm của thiếu nữ, tóc chải thành một cái đuôi ngựa cao buộc ở sau ót, thân trên là một chiếc áo vệ sinh tay dài, thân dưới là một chiếc quần cá mập màu đen, tất trắng.
Đôi chân dài của Thanh Nịnh vốn đã đẹp phạm quy, mặc bộ đồ này càng thêm nổi bật dáng người, Thần Vận thấy thế không ngừng gật đầu.
Đối với đàn ông, lực sát thương từ quần cá mập của các cô gái không thua gì JK hoặc Lolita, thậm chí còn có phần hơn.
Hiển nhiên thiếu nữ cũng đã nhận thấy phản ứng của Thần Vận, trong lòng âm thầm đắc ý, Tần Hiểu Hiểu nói quả nhiên không sai, mặc bộ đồ này có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Đương nhiên, người đàn ông trong lòng nàng chỉ có một mình Thần Vận.
Tần Hiểu Hiểu thường xuyên truyền đạt cho nàng một vài ý nghĩ kỳ quái, ví dụ như ăn mặc đẹp mắt thì có thể khiến tâm trạng của người đàn ông khác tốt lên.
Ý nghĩ của thiếu nữ rất đơn giản, để Thần Vận cùng nàng đi chạy bộ, vậy thì nên để tâm trạng của hắn tốt hơn, hiện tại xem ra, đã đạt được kết quả mình mong muốn.
Tuy nhiên, còn chưa kịp ra ngoài, Thần Vận đã giữ chặt Thanh Nịnh: "Ngươi định mặc bộ này đi vận động?"
Thiếu nữ nghi hoặc nhìn hắn.
"Không được." Thần Vận lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không được, mau đi thay quần áo khác."
"Vì sao?"
"Không có nhiều vì sao như vậy, mau đi đổi một bộ quần áo thể thao rộng rãi." Sắc mặt Thần Vận trở nên nặng nề.
Thanh Tuyết đi tới, kéo em gái rồi nhỏ giọng nói: "Rau cải trắng nhà mình trồng sao có thể để người khác nhìn, mau đi thay quần áo đi, một lát nữa tỷ phu ngươi sẽ đánh mông ngươi, ha ha."
Thanh Nịnh trở lại phòng ngủ, khóe miệng khẽ cong lên, đàn ông quả nhiên đều rất hai mặt, bất quá nàng cũng không có ý định để người khác nhìn, bộ này ở nhà mặc là tốt rồi.
Đợi nàng thay một bộ quần áo thể thao rộng rãi ra, Thần Vận lại cầm một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đội lên đầu nàng, đuôi ngựa từ phía sau mũ lưỡi trai xuyên ra.
Lúc này mới hài lòng gật đầu: "Ừm, buổi sáng gió lớn, đội mũ sẽ không bị cảm lạnh."
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời trong xanh, không giải thích gì cả, nàng còn rất hưởng thụ cảm giác bị người khác quan tâm thế này.
Xuống dưới lầu, Thanh Nịnh hỏi: "Chúng ta cứ chạy vòng ở đây sao?"
Thần Vận nhìn địa hình phức tạp, ngoằn ngoèo trong khu dân cư, lắc đầu: "Vẫn là đi công viên thể hình phía trước đi, nơi đó thích hợp chạy bộ hơn."
Khi hắn nhìn thấy đội quân rèn luyện trong công viên, không khỏi cảm thán: "Hiện tại mọi người thật sự rất biết dưỡng sinh, sớm như vậy đã có nhiều người lớn tuổi đến tập thể hình."
Quay đầu nhìn về phía Thanh Nịnh: "Bắt đầu đi, chạy trước mấy vòng khởi động."
Thần Vận hoạt động gân cốt, có chút kích động.
Mấy vòng sau, nhiệt tình dần biến mất, hắn bắt đầu trở nên mặt không biểu tình.
Thực ra để đảm bảo cơ bụng của mình, Thần Vận thường xuyên tập một số bài tập thể hình.
Không ngờ rằng điều này lại khác xa so với chạy bộ, đến mức chạy xong một vòng, toàn bộ tế bào trên cơ thể hắn đều bắt đầu trở nên đau nhức.
Nhưng đã đáp ứng thiếu nữ bên cạnh cùng nàng chạy bộ buổi sáng, sao hắn có thể dừng lại ngay lúc này được.
Tuy hắn có cố gắng thế nào, cơ thể vẫn không thể nói dối.
Thanh Nịnh nghe tần suất hô hấp bên cạnh càng lúc càng nhanh, ban đầu vốn định chạy thêm mấy vòng, nhưng chỉ chạy hai vòng rồi dừng lại.
Nàng lấy từ trong túi nhỏ mang theo ra một chiếc khăn lông, đưa cho Thần Vận: "Này, lau mồ hôi đi."
Sau khi Thần Vận thở, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lúc này của thiếu nữ.
Mồ hôi làm ướt tóc nàng, khóa kéo phía trước của bộ quần áo thể thao đã được mở ra, trên xương quai xanh tinh xảo, lấm tấm những giọt nước.
Thiếu nữ lại lấy ra một chiếc khăn lông khác lau mồ hôi trên mặt, nàng hơi hất cằm lên.
Ánh nắng ban mai chiếu lên gò má của nàng, một cơn gió nhẹ lướt qua, thổi tung tóc nàng.
Trong phút chốc, Thần Vận lại bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.
Trong lòng cảm thán, đúng thật là làm hại nước hại dân.
Thanh Nịnh phát giác ra ánh mắt của hắn, hai mắt nheo lại mà nhìn hắn: "Đẹp không?"
"Đương nhiên là đẹp rồi." Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn quay đầu sang chỗ khác.
"Đẹp sao không tiếp tục nhìn?"
Thần Vận nhìn thiếu nữ lộ ra hai chiếc răng khểnh, lập tức ngậm miệng không nói.
Hắn cảm nhận rõ ràng thiếu nữ lại muốn hóa thân thành tiểu ác ma, lúc này vẫn là không nên chọc giận nàng thì tốt hơn.
"Hừ!" Thanh Nịnh khinh thường nói: "Ngươi không được a, chậc chậc." Miệng còn phát ra một tràng âm thanh kỳ quái.
Thần Vận lập tức trợn mắt tròn xoe, nói một người đàn ông không được quả thực là một sự vũ nhục lớn.
"Ngươi nói ai không được?"
Thanh Nịnh không sợ chút nào, hai tay chống nạnh: "Chính là nói ngươi đấy, sao nào, không phục thì đứng lên chạy thêm mấy vòng nữa đi."
"Ta...... Chạy thì chạy, nào." Thần Vận đứng lên, vẫn mạnh miệng.
Thanh Nịnh nhỏ giọng thì thầm: "Toàn thân cao thấp chỉ còn lại mạnh miệng."
"Ngươi nói cái gì?"
Thiếu nữ nhếch miệng lên: "Ta nói ngươi theo đuổi ta đi, ngươi đuổi kịp ta, ta liền để cho ngươi......"
Thần Vận không thể nào chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy, ra sức đuổi theo thiếu nữ phía trước.
Hai người trên đường đi cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng khi chạy đến vòng thứ năm, thiếu nữ dừng bước, hai tay ôm vai nhìn Thần Vận phía sau.
"Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta về nhà thôi."
"Cứ vậy là...... Xong rồi sao? Ta vẫn còn có thể...... Chạy thêm mấy vòng nữa." Thần Vận hai tay chống đầu gối, cố gắng chống đỡ thân thể sắp đổ xuống, vẫn mạnh miệng.
Lần này Thanh Nịnh không dùng phép khích tướng nữa, đỡ lấy cánh tay của hắn rồi cười nói: "Ừm, biết rồi, ngươi là giỏi nhất, ngày mai lại cùng ta đến đây, hiện tại về nhà thôi."
Thần Vận nghe được câu này như được đại xá, run rẩy đứng lên, hiện tại cảm giác của hắn chính là, tứ chi đã không còn là của mình nữa, chúng dường như đều có ý tưởng riêng, căn bản không nghe theo sự điều khiển.
Điều này dẫn đến việc nửa người hắn đều dựa vào thiếu nữ, dưới sự dìu đỡ của nàng, hai người chậm rãi di chuyển về phía khu dân cư.
Thần Vận có chút không cam tâm mà hỏi: "Ta nói Thanh Nịnh à, bình thường ở trường ngươi có thường xuyên rèn luyện không?"
Thiếu nữ lắc đầu.
"Ta đã nói rồi mà, thực lực hai ta hẳn là không khác biệt lắm, đoán chừng thể lực của ngươi......"
"Ta là người giữ kỷ lục chạy 3000 mét của trường."
Giọng của thiếu nữ không lớn, nhưng đối với Thần Vận lại giống như tiếng sấm.
Hắn dừng lại bước chân xiêu vẹo: "Vậy ngươi còn rèn luyện cái gì?"
Thiếu nữ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn: "Ngươi quên rồi sao? Hôm qua không phải ngươi bảo ta cùng ngươi chạy bộ buổi sáng sao?"
Thần Vận có chút giật mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm qua Thanh Nịnh chỉ nói trường học có kiểm tra thể dục, phần sau đều để hắn nói.
Hắn vốn cho rằng thiếu nữ ngại ngùng, không tiện mở miệng.
Hiện tại xem ra, rõ ràng đây chính là một cái bẫy.
Thần Vận ngửa mặt lên trời kêu rên: "Nghiệp chướng a."
Thanh Nịnh che miệng cười duyên dáng, còn không quên bồi thêm một đao: "Đừng quên, ngày mai ngươi còn phải đến chạy bộ buổi sáng, yên tâm đi, ta sẽ đi cùng ngươi."
Nhìn ánh mắt sinh không thể luyến mà đáng thương của hắn, thiếu nữ cười càng vui vẻ hơn.
Nhưng mà nàng cũng không hối hận vì đã đưa ra quyết định này.
Thần Vận, chúng ta chênh lệch mười mấy tuổi, nếu như không có một cơ thể khỏe mạnh, làm sao ngươi có thể cùng ta đi được xa hơn chứ?
Thiếu nữ trong lòng nghĩ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận