Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 623: Lại là một năm đêm trừ tịch

Chương 623: Lại một năm đêm trừ tịch
Trung tuần tháng giêng, Ngô Như Thấm và Thanh Nịnh đều được nghỉ.
Hai tỷ muội này rủ nhau, cả ngày nghĩ đến chuyện đi chơi chỗ này chỗ kia, làm cho Trình Văn Nhân bận tối mắt, cả ngày lẽo đẽo theo sau mông hai người.
Trong nhà so với bình thường náo nhiệt hơn không ít, đặc biệt là Dĩ An và Tầm Du nói chuyện đã rõ ràng, từ sáng sớm, tiếng cười vui trong nhà đã không dứt.
Hiện tại người duy nhất không vui có lẽ là Thần Vận.
Hắn ánh mắt u oán nhìn đám nữ quyến trong phòng khách, không ngừng thở dài.
Thanh Tuyết lại gần, dịu dàng hỏi: "Lão công ta làm sao vậy, như một tiểu oán phụ vậy."
"Ai, sầu a."
"Sầu cái gì a?"
"Tiểu lão bà đi theo người ta mất rồi."
Thanh Tuyết nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng lại càng thêm yêu thích.
Từ "đáng yêu" này đặt lên đầu Thần Vận.
Vốn tưởng rằng chỉ có nữ nhân mới hợp với từ này.
Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy lão công bây giờ, cũng đột nhiên cảm thấy như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là "mị nam" mà trên mạng hay nói?
Nói như vậy......
Lão công nhan sắc có, miệng mỗi ngày như bôi mật, sức lực lại rất lớn.
Thật đúng là không thể xem thường, thật sự rất phù hợp tiêu chuẩn.
Thanh Tuyết quay đầu nhìn phòng khách, phát hiện không ai chú ý bên này.
Đưa tay ôm lấy cổ Thần Vận, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lão công, vậy làm sao bây giờ, hay là ta thay Thanh Nịnh chịu phạt đi."
"Ài? Không phải, ta không có ý trách nàng, chỉ là tiện miệng nói vậy thôi."
"Ai nha ~~~" Thanh Tuyết vặn vẹo người, trong mắt tràn đầy vẻ vũ mị.
"Người ta muốn để ngươi trừng phạt ta mà!"
Giọng nói mềm nhũn không tưởng tượng nổi, điều này khiến Thần Vận lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Hắn nhìn Thanh Tuyết mị cốt bộc phát trước mặt, không tự giác nuốt nước miếng.
Tiểu yêu tinh này công lực sao càng ngày càng thâm hậu, chỉ một câu nói đã khơi dậy nhiệt tình của mình.
"Đã ngươi yêu cầu như vậy, ta coi như không khách khí."
Thần Vận nói xong định ôm Thanh Tuyết lên lầu.
Lúc này, Thanh Nịnh ở phòng khách gọi: "Tỷ, nên đi rồi, hôm nay đã hẹn đi mua sắm."
"Đến đây."
Thanh Tuyết đáp một tiếng, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
Thần Vận lập tức hiểu ra: "Tốt, ngươi dám trêu đùa ta, hôm nay ngươi cũng đừng hòng đi đâu."
Quỷ kế bị vạch trần, Thanh Tuyết lập tức cầu xin tha thứ.
"Lão công, người ta không phải cố ý mà, biết sai rồi, tha cho ta đi."
"Ta......"
Nhìn đôi mắt to vô tội của Thanh Tuyết, Thần Vận lập tức hết giận.
Thôi được rồi.
Mình đúng là bị nắm thóp rồi.
"Mau đi đi, các nàng còn đang chờ ngươi."
"Chụt~" Thanh Tuyết hôn lên mặt hắn: "Lão công tốt nhất, đợi tối về nha."
Nhìn ánh mắt mong đợi lại có chút bất đắc dĩ của Thần Vận, càng thêm xác định cách làm của nàng và Thanh Nịnh.
Đàn ông mà, thứ không có được mới là tốt nhất.
Muốn vĩnh viễn giữ lại trái tim hắn, thời khắc duy trì cảm giác mới mẻ, nhất định phải dùng chút thủ đoạn.
Hiện tại xem ra, hình như kế hoạch rất thành công.
Buổi chiều, Thanh Tuyết mang theo một đống lớn đồ đạc về nhà.
"Lão công, mau tới giúp."
"Đến đây."
Thần Vận đi qua nhận lấy đồ.
"Sao mua nhiều như vậy."
"Đúng vậy, cuối năm, đương nhiên phải mua chút đồ tết, cha bên kia ta cũng đã mua xong rồi."
"A, cũng đúng, sắp ăn tết rồi."
Dĩ An và Tầm Du chạy vào, hai đứa nhỏ trong tay cũng cầm đồ.
"Ba ba, mau nhìn, chúng ta mua cái gì."
"Đây là...... pháo?"
"Không sai, con chơi cho ba xem."
"Đừng, trong phòng không thể......"
Ba!
Không đợi Thần Vận nói xong, Dĩ An trực tiếp ném pháo que trong tay xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Cũng may loại đồ chơi này uy lực không lớn.
Hai đứa nhỏ hưng phấn nhảy cẫng lên.
"Ca ca, cho muội một cái, muội cũng muốn chơi."
"Cho." Dĩ An trực tiếp nhét cả hộp vào tay muội muội.
Ngay lúc Tầm Du định ném cả hộp xuống đất, Thần Vận tay mắt lanh lẹ đoạt lại.
"Cái này không thể chơi trong phòng, đi, ta dẫn các con ra sân."
"Tốt."
Hai đứa vui vẻ đi theo Thần Vận, trong sân vang lên từng đợt âm thanh lanh lảnh.
"Ha ha, vui quá, chúng ta lại đi mua thêm đi."
"Tốt, đợi ba mặc áo khoác rồi dẫn các con đi."
"Ba ba tốt nhất."
Thần Vận trở lại phòng khách, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Thanh Tuyết khuyên nhủ: "Trời lạnh như vậy, đừng ra ngoài, đợi ngày mai em dẫn bọn chúng đi mua là được."
"Không sao, tuổi thơ của con nít nên không có gì hối tiếc, không thể chờ đến khi bọn chúng không muốn chơi nữa mới đi mua."
Ra ngoài rồi, hắn gọi hai đứa con: "Cùng chạy nào, ba muốn bắt đầu chạy đây, chạy chậm là không được chơi đâu."
"Ba ba, ba chậm một chút."
"Các con chờ ba với."
Nhìn ba người đi ra ngoài, Thanh Tuyết trong lòng ấm áp.
Làm một lão công hợp cách đã rất khó, nếu như còn có thể làm một người cha hợp cách, vậy thì đã là người đàn ông tốt nhất trên đời rồi.
Quay đầu nhìn Thanh Nịnh đang thu xếp đồ đạc, Ngô Như Thấm ở bên cạnh giúp đỡ, Trình Văn Nhân ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hiền lành nhìn các nàng.
Thiếu nữ trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Rất tốt.
Cuộc sống như vậy thật sự rất tốt.
Nếu như có thể cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy.
......
Đêm trừ tịch, Thần Hàn Lâm vẫn như mọi khi, sáng sớm đã chạy tới.
Nhìn thấy Thần Vận mặc chỉnh tề trong phòng khách, ông sửng sốt một chút.
"Hắc hắc, tiểu lão đầu, biết ngay là cha sẽ tới, sớm chờ cha rồi."
"Ai u, học khôn rồi."
"Đương nhiên, mấy năm rồi, có thể không nhớ lâu sao?"
Thanh Tuyết từ trong bếp đi ra: "Cha, chúc mừng năm mới."
"Ừ, chúc mừng năm mới."
"Cha ăn cơm trước đi, sau đó lại đi dán câu đối, bên ngoài lạnh lắm."
Thần Hàn Lâm cười nói: "Không sao, mấy thứ này dán nhanh thôi."
Thần Vận nhận lấy đồ trong tay cha, quay đầu nói: "Một lát nữa mẹ cũng nên đến rồi, cùng ăn luôn đi ạ."
"Ừ, vậy hai cha con đi đi, nhớ đội mũ, đeo găng tay cẩn thận."
"Vâng."
Hai cha con cầm đồ đi ra sân.
Dựng thang xong, Thần Vận giẫm lên.
Dán câu đối lên khung cửa xong: "Thế nào ạ?"
"Hơi lệch, sang trái một chút, quá rồi, sang phải một chút."
Thần Hàn Lâm đứng ở xa không ngừng đánh giá: "Tốt, đừng nhúc nhích, cứ như vậy."
Trong nhà mình dán xong, hai người cầm đồ đi sang biệt thự bên cạnh.
Vừa đến cửa thì gặp Trình Văn Nhân và Ngô Như Thấm.
"Hai người định đi dán câu đối sao?"
Thần Hàn Lâm cười nói: "Đúng vậy, bên nhà cô tôi cũng đã chuẩn bị rồi, một lát nữa sẽ sang dán."
"Vậy thì làm phiền thông gia."
"Có gì đâu mà phiền, cô vào nhà trước đi, một lát nữa chúng tôi về ngay."
"Tốt."
Thần Vận cười chào hỏi, lúc lướt qua nàng, nhìn thấy một góc ngọc bội trên cổ nàng.
Lúc này.
Đã trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận