Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 589: Ta có thể chờ

**Chương 589: Ta có thể chờ**
Thanh Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ đang nước mắt rơi như mưa.
"Được rồi, không... không khóc, chúng ta mau thay đồ đi, đừng để hắn đợi lâu." Giọng nói của nàng cũng nghẹn ngào đứt quãng.
Đối với hôn lễ mười mấy năm trước, trong trí nhớ của nàng đã mơ hồ không rõ.
May mắn, lão công muốn bù đắp tiếc nuối này.
Theo lý mà nói, đây có tính là tái hôn không nhỉ?
Cảm giác thật kỳ diệu.
Cùng một người kết hôn hai lần, chắc không ai hạnh phúc như vậy đâu.
Hai tỷ muội lau nước mắt, ánh mắt lại lần nữa dừng ở chiếc váy cưới.
Nỗi bi thương trong lòng Thanh Nịnh tan biến, cảm giác mong chờ tràn ngập.
"Tỷ, cái này phải mặc thế nào đây?"
"Ngươi nghe ta, ta đã từng mặc qua một lần rồi." Thanh Tuyết rất tự hào nói.
Mấy phút sau.
"Cái này phức tạp quá, ta nhớ chỉ cần trùm lên đầu là mặc được, sao cái này lại rườm rà thế?"
"Đúng vậy, sao không có sách hướng dẫn?"
Hai tỷ muội nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng làm rõ được khăn voan, váy và những thứ khác.
"Xong rồi, ta giúp muội kéo khóa kéo phía sau nhé."
Thanh Tuyết nhìn muội muội trước mắt, không khỏi tiến lại gần, hôn mạnh lên mặt nàng.
"Tiểu Thanh Nịnh của chúng ta quả nhiên đã lớn, biến thành một tiểu tiên nữ không vướng bụi trần."
Thanh Nịnh xoay một vòng tại chỗ.
Váy tung bay.
Kim cương trang sức trên áo cưới lấp lánh chói mắt.
"Chậm thôi, kim cương trên này hình như đều là thật, rơi mất một viên cũng đủ muội khóc nửa năm đấy."
"A, không thể nào."
Thanh Nịnh trừng lớn mắt, cẩn thận kiểm tra xem có bao nhiêu viên kim cương ở trên, ghi nhớ trong lòng, sau đó không dám lộn xộn nữa.
May mà Thần Vận nghĩ tương đối chu đáo, không làm váy quá dài, nếu không kéo lê trên mặt đất làm bẩn, hai người chắc chắn đau lòng c·hết mất.
Thanh Tuyết mặc áo cưới xong, soi gương kiểm tra một lần.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
"Tỷ, muội có chút... có chút không dám ra ngoài."
"Sợ cái gì chứ?"
"Muội sợ khóc như mưa, mất mặt."
"Không sao, ta giúp muội, thay giày cao gót đi."
Đôi giày cao gót nhỏ màu đỏ, kết hợp với chiếc váy cưới màu trắng, khiến người ta nhìn vào đều thấy vui vẻ, thoải mái.
Bình phục lại tâm tình kích động, hai tỷ muội nắm tay nhau, từ trong phòng đi xuống xe.
Xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có gì khác thường.
"Đi theo hướng đèn màu thôi, chắc Thần Vận ở cửa chính cô nhi viện."
Xuyên qua đại sảnh, khi ra đến cửa chính, hai tỷ muội bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Trên mặt đất trong sân bày đầy hoa tươi, ở vị trí chính giữa, nến được thắp sáng tạo thành một hình trái tim.
Theo gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa chập chờn.
Trong không khí phát ra ánh sáng bảy màu, khiến cho mọi thứ đều trở nên hư ảo.
Thần Vận mặc đồ tây, trong tay cầm hai bó hoa, đang đứng ở giữa những ngọn nến, nhìn các nàng với ánh mắt dịu dàng.
"Lão công, chàng đây là... chuẩn bị bao nhiêu bất ngờ vậy." Thanh âm của Thanh Tuyết có chút run rẩy.
"Rất nhiều, rất nhiều."
Thần Vận mỉm cười nhìn hai người đang đi tới.
Đột nhiên, qùy một chân trên đất.
"Thật ra, ta luôn cảm thấy rất có lỗi với hai người, theo thời gian trôi qua, ta cứ nghĩ loại cảm giác này sẽ biến mất."
"Nhưng ta đã sai, loại cảm giác này ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức mỗi lần nhìn thấy các nàng, ta đều nghĩ làm thế nào để bù đắp cho lòng tham của mình."
"Nhưng nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, ta vẫn sẽ ôm cả hai người vào lòng."
"Hai người đã trở thành toàn bộ sinh mệnh của ta, bảo ta buông tay là điều không thể."
"Cho nên, ta phải trả giá cho lòng tham của mình, quãng đời còn lại hãy để ta chăm sóc các nàng."
"Thanh Tuyết, Thanh Nịnh, cảm ơn hai người đã thích ta."
"Cho nên, hãy gả cho ta nhé."
"Có được không?"
Trong tình huống lãng mạn thế này, hai tỷ muội sững sờ mấy giây, sau đó trả lời.
"Ta nguyện ý."
"Ta cũng nguyện ý, chàng... chàng mau đứng dậy đi, mặt đất lạnh lắm."
Khóe mắt hai người đều ngấn lệ, trong mắt tràn đầy thâm tình nhìn Thần Vận.
Lúc này, đối diện hai người đột nhiên xuất hiện một chùm pháo hoa màu vàng.
Giống như một vệt sao băng cầu nguyện, bay thẳng lên trời.
"Phanh."
Pháo hoa nở rộ trong màn đêm, phân ra vô số tia sáng nhỏ bé, rơi xuống phía chân trời.
Sau đó, vô số chùm pháo hoa muôn hồng nghìn tía bay lên không trung, mở ra màn pháo hoa tràn ngập trên bầu trời đen, ánh sáng một lần nữa chiếu rọi trên khuôn mặt xinh đẹp của hai tỷ muội.
Thanh Nịnh kích động lau nước mắt trên mặt, nhưng lau thế nào cũng không hết.
"Ô ô ô ~~~ chàng... làm gì lại mua áo cưới, lại bắn pháo hoa, không phải đã lừa được tới tay rồi sao, còn tốn nhiều tiền như vậy làm gì?"
Thanh Tuyết nghẹn ngào chỉ vào những viên kim cương trên áo cưới: "Chàng có biết nếu làm mất một viên thì khó tìm thế nào không?"
Vừa nghĩ tới nếu thật sự làm mất một viên, nàng đau lòng dữ dội, cũng khóc theo.
Thần Vận nhẹ nhàng ôm các nàng vào lòng, không ngừng an ủi.
Ba người cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời.
Những điều tưởng chừng không thể chạm tới, giờ đây dường như có thể dễ dàng có được.
......
Lý Vĩ từ trong đống pháo hoa chạy ra.
"Khụ khụ khụ ~~~ ai bày pháo hoa thế này, dày đặc quá, suýt chút nữa làm ta nổ bay."
La Trúc có chút đau lòng, phủi bụi trên người hắn.
"Không bị thương chứ?"
Nghe vậy, Lý Vĩ lập tức lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Ai nha, đau quá, mau... mau hôn ta một cái."
"Hôn cái gì mà hôn." La Trúc xấu hổ đánh hắn một cái: "Lão gia tử bọn họ đều ở phía sau nhìn kìa."
"Sợ cái gì, ta danh chính ngôn thuận cưới nàng về nhà, sợ bọn họ nhìn sao?"
Nói xong, hắn bá đạo ôm lấy đầu La Trúc, kề môi hôn.
Nếu là bình thường, Lý Vĩ có lẽ đã bay ra ngoài.
Nhưng trong bầu không khí lãng mạn này, Tiểu Trúc Tử ôm cổ hắn, đáp lại một cách tình cảm.
Ninh Tình Họa thấy cảnh này, xấu hổ quay đầu đi.
Thật trùng hợp.
Cố Hồng Phi nhìn về phía này.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cảm xúc khác lạ lan tràn giữa hai người.
"Ngươi... ngươi nhìn ta làm gì?" Thanh âm ôn nhu thuần khiết.
Đại tiểu thư Ninh gia kiêu ngạo, lúc này lại biến thành một con mèo nhỏ.
Có chút cúi đầu, hai tay đặt sau lưng, thân thể nhẹ nhàng lay động.
"Ta muốn nói với nàng..."
"Không muốn."
Lời nói của Cố Hồng Phi bị ngắt lời.
Ninh Tình Họa như gặp đại địch, thân thể lùi về sau một bước, thanh âm cũng lớn hơn mấy phần: "Ta có thể chờ."
"Không phải, ta muốn nói..."
"Ta không muốn nghe, không muốn nghe..."
Ninh Tình Họa bịt tai làm nũng.
Mặt mũi gì chứ, nhỡ hắn nói ra lời tuyệt tình gì đó, thì làm sao nàng có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn?
Hiện tại cảm giác vẫn rất tốt, ít nhất vẫn còn cơ hội.
Chỉ cần từ từ chờ đợi là được.
Ta chờ được.
Thời gian còn rất nhiều.
Thật đó.
Ta còn có thể chờ rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận