Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 494: Luận có bạn gái tầm quan trọng

**Chương 494: Luận về tầm quan trọng của việc có bạn gái**
Đến bây giờ Thanh Tuyết vẫn chưa hiểu, loại tự tin không lý giải nổi của mình là từ đâu mà có.
Nàng thử nghĩ xem, nếu Thần Vận cứ mãi không tốt lên thì mình sẽ thế nào.
Kết quả, nàng kinh ngạc p·h·át hiện, nội tâm mình căn bản không đưa ra được lựa chọn như vậy.
Giống như một AI vận hành ổn định, không thể làm trái lại lệnh mà lập trình viên đã tạo ra.
Nghĩ mãi, vẫn không có một chút manh mối nào.
Cuối cùng, đổ cho việc có lẽ giữa hai người đã sớm bị Nguyệt lão buộc một sợi dây thép.
Vẫn là loại đ·ạ·n h·ạt n·hân cũng n·ổ không ra.
Nghĩ đến lý do này.
Thanh Tuyết còn thật vui vẻ.
Quả nhiên, lão c·ô·ng là tốt nhất, ngay cả biến x·ấ·u cũng mang theo cốt thép x·ấ·u đi.
Rất tuyệt vời.
Nữ nhân khi yêu đương, trí thông minh có giới hạn trên, nhưng không có giới hạn dưới, chuyện này là có căn cứ khoa học.
Người khác có thể còn có chút lý trí, nhưng Thanh Tuyết là thật không có.
Mỗi lần gặp chuyện gì, đều có thể tìm được lý do hoàn mỹ, c·ô·ng h·ã·m mình một cách không chút mập mờ.
Nàng quay đầu nhìn Thần Vận, mặt mày tươi cười tiến đến hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn.
Thần Vận có chút không biết làm sao.
“Sao tự nhiên lại thế này, nàng sẽ không......”
Hắn quay đầu nhìn về phía nữ t·ử kia.
Sau đó sợ hãi lùi về sau, nhìn mắt nàng đều trở nên đặc sắc.
“Nàng sẽ không cũng muốn ta đi cầu khỏe mạnh đấy chứ?”
“Ha ha ha ~”
Nhìn hắn giả vờ giả vịt trừng lớn mắt, Thanh Tuyết vui vẻ cười.
Mỗi lần cảm nhận được mình có biến hóa về mặt cảm xúc, hắn luôn có thể khéo léo hóa giải.
Tiến tới ôm lấy cánh tay Thần Vận: “Đừng làm rộn, đi lên phía trước xem một chút đi.”
“Được, nữ vương đại nhân.”
“Ai nha, đây là đạo quán, nghiêm túc một chút.”
Hai người chầm chậm đi về phía trước.
Đến trước Nhân Duyên điện, số người thắp hương bái thần bỗng nhiên tăng lên.
Đa số đều là những người trẻ tuổi đ·ộ·c thân.
Những người kia bái thần xong đều không rời đi, mà ngồi ở một bên lướt điện thoại.
Thần Vận nhỏ giọng hỏi: “Có biết vì sao những người kia đều không đi không?”
“Cái này...... Bọn họ đang chờ thần minh đáp lại sao?”
Thần Vận đưa ngón tay chọc chọc trán Thanh Tuyết.
“Thật uổng cho nàng nghĩ ra được, còn chờ thần minh đáp lại.”
“Vậy có khi nào bái thần nên đọc số điện thoại để t·i·ệ·n không, như vậy sẽ dễ liên hệ.”
Thanh Tuyết chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: “Ta cảm thấy chàng nói có lý, lát nữa ta sẽ đọc số điện thoại của ta.”
Thần Vận nhất thời im lặng, thật sự là bị sinh vật nhỏ đáng yêu này làm cho cạn lời.
“Bọn họ là không muốn về nhà.”
“A? Vì sao? Ở nhà tốt bao nhiêu, vừa ấm áp, lại có đồ ăn ngon.”
“Đó là nhà chúng ta, bọn họ......”
Thanh Tuyết tò mò hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì ở nhà có quá nhiều người b·ứ·c hôn, đặc biệt là đến khoảng 30 tuổi, đến đây cũng là để tránh phiền phức.”
“Không thể nào, đâu có t·h·ả·m như chàng nói.”
Thanh Tuyết biểu thị không tin.
“Thế mà không tin ta, để nàng xem chứng cứ.”
Nói rồi, móc điện thoại ra, mở nhóm làm việc lên.
Thanh Tuyết nhìn tin nhắn phía tr·ê·n xong, ngẩng đầu cố nén ý cười gật đầu.
“Ta tin, Đàm Trọng này thảm quá đi, thế mà bị người nhà b·ứ·c thành ra thế này.”
Trong nhóm là một tấm ảnh, Đàm Trọng ngồi ở cửa chùa, đáng thương nhìn điện thoại, nước mũi đều sắp đông cứng lại.
Dưới tấm ảnh có kèm một câu.
“Có muội t·ử nào có hoàn cảnh giống ta không, có nhà nhưng không thể về, có thể liên hệ ta cùng bàn đại kế, cũng có thể diễn kịch có t·h·ù lao, chỉ cần để ta về nhà ăn được bữa cơm nóng hổi là được.”
Thần Vận lúc nhìn thấy tin nhắn này, suýt chút nữa cười đ·i·ê·n.
Bị b·ứ·c hôn đến mức này cũng thật sự là quá ngưu b·ứ·c.
Vẫn là nghĩ cách giúp hắn một chút, không thì người này có khi không qua nổi cái năm nay.
Tìm số của Đàm Trọng gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
“Đàm Trọng à, con lớn thế này rồi, không phải đại di nói con, có thể tìm đối tượng được rồi.”
“Đúng vậy, ta và cha con ra ngoài đều không dám nói chuyện với người khác, tay người ta đều ôm con, trong tay ta ngoài ôm rau cải trắng, thì còn có cái gì?”
“Không nghe thấy mẹ con đang nói chuyện với con à, còn ở đó chơi điện thoại......”
Đàm Trọng vô cùng đáng thương nói: “Cha, điện thoại của lão bản con, đừng nói nữa, chừa cho con chút mặt mũi.”
Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
Những người thân t·h·í·c·h kia đều biết, Đàm Trọng tìm được một công việc lương cao, rất được lão bản coi trọng.
Cũng chính vì hiện tại có c·ô·ng việc ổn định, cho nên bọn họ mới sốt ruột thúc cưới.
Đàm Trọng ho khan hai tiếng, mặt đỏ tía tai nói: “Thần tổng năm mới tốt lành, con còn định chúc tết ngài, ngài đã gọi điện tới rồi.”
“Với ta còn giả vờ cái gì, ở nhà qua không dễ chịu chứ gì.”
“Cái kia...... Hắc hắc, cũng tạm ổn.”
Nghe tiếng cười như sắp k·h·ó·c của Đàm Trọng, Thần Vận cười càng vui vẻ hơn.
“Mở loa ngoài điện thoại lên.”
“A? Mở ra làm gì?”
“Giúp cậu, không thì ta sợ cậu c·hết ở nhà không ra được.”
“Cái này, cái này có được không?”
Đối với bụng dạ x·ấ·u xa của Thần Vận hắn đã sớm nghe nói, lão già này sẽ không cuối năm bày trò x·ấ·u đấy chứ.
“Cậu có mở hay không, không mở ta cúp máy đây, cậu tự nghĩ cách đi.”
“Mở, mở, con mở ngay đây.”
Chờ hắn mở loa ngoài, giọng Thần Vận nghiêm túc hơn vài phần, nghe còn rất có từ tính.
“Đàm Trọng, xét thấy khoảng thời gian này cậu đã cống hiến cho c·ô·ng ty, ta muốn giao Tuyết Nịnh truyền thông cho cậu quản lý, cậu có ý kiến gì không?”
Đàm Trọng có chút mơ hồ, nhất thời không biết nên nói gì.
Cái này là làm sao, cuối năm gọi điện tới thăng chức?
Ai nói Thần tổng đáng yêu của ta bụng dạ x·ấ·u xa, người này thật sự là tốt không thể tả.
Nếu ở gần đây, nhất định sẽ dập đầu với hắn, gọi một tiếng nghĩa phụ.
Thật đúng là Bồ t·á·t s·ố·n·g cứu người trong cơn hoạn nạn.
Cha Đàm Trọng thấy hắn còn đang ngẩn người, đi qua vỗ một cái lên ót hắn.
Trừng mắt chỉ chỉ điện thoại, ý bảo hắn mau nói chuyện.
Đàm Trọng vội nói: “Cảm ơn Thần tổng đã cất nhắc, tôi không có ý kiến gì.”
“Tốt, vậy sau này cậu chính là giám đốc, chờ cậu về c·ô·ng ty thì nhận lại khách hàng trong tay Sở Tân Văn, các cậu tự giao tiếp công việc là được.”
“Được, chờ tôi về sẽ liên hệ với hắn.”
“Còn nữa, tiền lương của cậu sẽ tăng lên mức đãi ngộ của giám đốc, có thể tăng gấp đôi, nhưng khối lượng c·ô·ng việc cũng sẽ tăng lên.”
Đàm Trọng nói: “Không thành vấn đề, tôi có thể về c·ô·ng ty làm việc ngay bây giờ.”
Lời này làm Thần Vận ngẩn ra một chút, nghĩ thầm người này thật sự là bị ép đến cuống rồi.
Với tính cách hiếu thuận của Đàm Trọng, đoán chừng ở nhà chỉ có thể nghe theo, ngay cả phản kháng một câu cũng không dám.
“Vấn đề nghỉ phép cậu xem mà làm, lúc nào về cũng được.”
“Vâng, chờ tôi về sẽ liên hệ với Sở Tân Văn.”
“Ừ, không có chuyện gì thì cúp máy, thay ta gửi lời hỏi thăm tới cha mẹ cậu.”
“Đa tạ Thần tổng.”
Điện thoại cúp xong, cả nhà Đàm Trọng đều vui mừng hớn hở nhìn hắn, nói vài lời khích lệ.
Có chuyện thăng chức này, cuối cùng có thể tạm thời ngăn chặn việc b·ứ·c hôn.
Đàm Trọng thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay có thể ăn cơm một cách an tâm.
Bất quá trong lòng hắn hiểu rõ, ngày mai, chậm nhất là ngày kia nhất định phải về Ninh Sơn thị.
Nếu không, sự phản đối sẽ càng lợi h·ạ·i hơn.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của việc có bạn gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận