Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 175: Thích đồ vật dần dần trùng điệp

Chương 175: Vật yêu thích dần dần trùng điệp
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Đừng làm loạn, nơi này là ở cửa trường học, cảnh sát... A ~~~"
Một tiếng hét thảm, cắt ngang lời cầu xin tha thứ của hắn.
Tên du côn ôm cánh tay lăn lộn đầy đất, tiếng kêu thảm thiết truyền khắp toàn bộ đường đi, rất nhiều học sinh đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, núp ở phía xa nhìn xem cảnh tượng nơi này.
Tên du côn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thần Vận thật sự dám ra tay ở chỗ này.
Đem ống thép ném cho tráng hán, Thần Vận mặt không biểu tình nói: "Mấy tên còn lại cũng xử lý giống vậy, sau đó mang đi, nếu không phối hợp thì gỡ luôn hai cánh tay."
"Minh bạch, Thần ca."
Theo sau là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, mấy tên côn đồ bị hù dọa đến mức bài tiết không tự chủ.
Lúc này, Thanh Nịnh từ trong quán đi ra, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của hắn, cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ.
Thần Vận vội vàng che mắt nàng: "Sao nàng lại ra đây, hù đến nàng thì làm sao."
Sau đó phân phó những đại hán kia: "Cũng được rồi, mang người đi đi, còn lại giao cho các ngươi xử lý."
Thanh Nịnh gỡ tay hắn xuống, mỉm cười xinh đẹp nói: "Ta nào có lá gan nhỏ như vậy, mà lại chỉ có ta ra, hiệu quả mới sẽ tốt hơn đi."
Lúc đầu thiếu nữ còn có chút thấp thỏm, nhưng khi đứng bên cạnh Thần Vận, trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy một cảm giác an toàn chưa từng có.
Thần Vận không có phản bác, giúp thiếu nữ buộc lại khăn quàng cổ, hai người cứ đứng ở nơi đó nhìn xem đám lưu manh được đưa lên xe.
Thanh Nịnh thấy hắn ở đây ra tay, liền đã đoán ra đại khái, không phải với tính cách cẩn thận của Thần Vận, làm việc sẽ không phách lối như vậy.
Nàng nói không sai, Thần Vận làm như vậy chính là để chấn nhiếp, hắn không có khả năng mỗi giờ mỗi khắc đều canh giữ ở bên cạnh thiếu nữ, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho những kẻ có ác ý không dám đến gần thiếu nữ, mặc kệ là ở trong trường hay là ra ngoài trường.
Theo mấy tháng này hắn phát triển, đã trở thành một con hắc mã mà mọi người trong giới đều biết, nhưng tài nguyên chỉ có bấy nhiêu, mà lại Thần Vận đã không còn thỏa mãn với hiện trạng, nắm tay chậm rãi vươn hướng những ngành nghề khác.
Đụng đến bánh gatô của người khác, liền không thể không phòng bị một chút thủ đoạn bỉ ổi của đám tiểu nhân, hắn ở cửa trường học an bài không chỉ một nhóm người trông coi Thanh Nịnh, liền sợ ngày nào đó có sự kiện đột phát nào đó, khiến hắn trở tay không kịp.
Thần Vận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thiếu nữ, chậm rãi vuốt ve mấy lần, xúc cảm trơn mềm khiến hắn có chút lưu luyến quên về.
"Giữa trưa chỉ ăn mì kéo thôi sao, sao không đi ăn chút gì tốt, có phải là không có tiền?"
Trên mu bàn tay truyền đến cảm giác tê dại khiến thiếu nữ có chút thất thần.
"Còn có tiền, ngươi có muốn ăn một bát không, nhà bọn họ thịt bò rất ngon, ta mời khách." Thanh Nịnh trong ánh mắt có chút chờ mong.
Thần Vận làm sao nhẫn tâm cự tuyệt hảo ý của thiếu nữ: "Thật sao, vừa vặn còn chưa ăn cơm trưa, ta cũng đi thử xem."
Thanh Nịnh cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường, sau khi đi vào, nàng nói với lão bản: "Phiền phức một bát mì kéo, thêm một phần... Không, thêm hai phần thịt bò."
Sợ Thần Vận không đủ ăn, nàng cố ý gọi thêm một phần.
"Tỷ phu tốt." Tần Hiểu Hiểu hiển nhiên còn không quên chuyện Thanh Nịnh đã uốn nắn về vấn đề xưng hô.
Nàng vốn muốn cùng Thanh Nịnh ra ngoài, bất quá nhìn thấy hai người thân mật như vậy, lại vụng trộm trở về, lúc này làm sao có thể đi quấy rầy bọn hắn.
Ngồi xuống xong, tầm mắt của nàng liên tục đảo qua đảo lại trên thân hai người, hiển nhiên một trái tim bát quái đang rục rịch.
Thật sự là rất xứng đôi, có loại cảm giác trai tài gái sắc, rất tốt để mà ghép đôi.
"Hiểu Hiểu cũng ở đây, ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút gì nữa không, tỷ phu mời khách."
"Tốt quá tốt quá, ta..."
"Nàng ăn no rồi." Thiếu nữ cắt ngang lời Tần Hiểu Hiểu muốn nói.
"A, a, vậy ta ăn no rồi." Tần Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đáp ứng, nàng chỉ là muốn ở lại hóng hớt, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa.
Thanh Nịnh tiếp tục nói: "Hiểu Hiểu, ngươi nên trở về làm bài tập toán đi."
"A? Ta phải trở về sao?"
"Ân."
Tần Hiểu Hiểu có chút thất vọng nói: "Tốt a, vậy ta về đây, tỷ phu gặp lại."
"Gặp lại, có thời gian thì đến nhà chơi."
Thần Vận cố nén ý cười, nhìn xem hai thiếu nữ đối thoại phi thường vui vẻ, chí ít Thanh Nịnh nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu đứng dậy rời đi, vẻ mặt cao lãnh trên mặt đã biến mất.
Lúc này, trong quán cơm nhỏ, các học sinh cũng đã đi gần hết, chỉ còn lại ở góc trong cùng là bàn của Trương Tân.
Bọn hắn lưu lại cũng là để xem náo nhiệt, chỉ là không nghĩ tới Thần Vận làm việc bá đạo như vậy, trên mặt đều xuất hiện biến hóa rất nhỏ.
Trương Tân tự nhận mình là một phú nhị đại rất thông minh, không phải là ở phương diện trí thông minh, mà là hắn đặc biệt nghe lời cha hắn nói, cũng chính bởi vì điểm này, hắn tránh thoát rất nhiều phiền phức.
Lần này cũng như vậy, khi nhìn thấy Thanh Nịnh lần đầu tiên, hồn của Trương Tân cũng đã bay qua, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một cô nương ngoài đời thực còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của phụ thân, hắn lập tức cúi đầu ăn mì, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Nhìn thấy Thần Vận ngồi ở bên cạnh Thanh Nịnh, hắn liếc mắt ra hiệu với hai người khác, đứng dậy đi về phía Thần Vận.
"Thần tổng tốt." Trương Tân mười phần khách khí nói.
Thần Vận ngẩng đầu cười nói: "Trương Tân? Chuyển trường tới còn thích ứng được không?"
Trương Tân sửng sốt một chút, không nghĩ tới Thần Vận có thể điều tra được lai lịch của mình, chỉ sợ không chỉ mình có đãi ngộ này, đoán chừng trong trường học này, những người có chút vốn liếng hắn đều điều tra qua, nam nhân này đến cùng là quan tâm đến cô nương bên cạnh đến mức nào.
"Còn... Cũng không tệ lắm."
"Không cần khẩn trương, trở về nhắn lại với lão gia tử nhà ngươi, hôm nào ta đến nhà bái phỏng, có một vài chuyện kinh doanh có lẽ hắn sẽ cảm thấy hứng thú."
Trương Tân liền vội vàng gật đầu: "Tốt, lão gia tử nhà chúng ta nghe được tin tức này, nhất định sẽ rất cao hứng, vậy không quấy rầy Thần tổng dùng cơm."
"Ân, đi thôi."
Lúc này trong tiệm mì chỉ còn lại hai người bọn họ, Thanh Nịnh cẩn thận cầm qua một đôi đũa dùng một lần, đem những gai gỗ phía trên cạo sạch.
Đem đũa đưa cho Thần Vận xong, nàng hỏi: "Tỷ ta có ở nhà không?"
"Không có, ở nhà đợi không được, nói gì cũng muốn đi công ty, hiện tại đoán chừng đang cùng Lâm Phán Hạ thảo luận kinh nghiệm nuôi trẻ a."
"Lâm Phán Hạ? Chính là cái kia kỳ kỳ quái quái tỷ tỷ?" Thanh Nịnh lại nhớ tới trải nghiệm lần trước đi công ty.
"Ân, không sai, chuyện ngày hôm nay đừng nói cho Thanh Tuyết, ta sợ nàng ấy sẽ lo lắng."
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu: "Biết."
Lúc này, lão bản đem mì kéo bưng lên.
"Mau nếm thử, cam đoan ngươi sẽ rất thích."
Thần Vận kẹp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, mùi thịt nồng đậm trong nháy mắt lan tràn vị giác, chất thịt mềm dai non, tỏa ra mùi thơm nồng.
"Ân, xác thực rất ngon, quả nhiên những cửa hàng nhỏ này đều có hương vị đặc biệt." Hắn nhịn không được tán dương, sau đó ăn mì một cách ngon lành.
Thiếu nữ chống cằm bằng một tay, nhìn xem hắn ăn như gió cuốn, khóe miệng không khỏi có chút cong lên, trong lòng càng là cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Cùng hắn lại có thêm một sở thích giống nhau, cảm giác thật hạnh phúc.
Giống như hai người vốn không liên quan, trải qua rất nhiều khoảnh khắc lơ đãng, những quen thuộc của bọn họ dần dần trùng điệp, dung hợp lại cùng nhau, cuối cùng biến thành dáng vẻ mà đối phương thích.
Loại cảm giác này sẽ khiến cho người ta cảm thấy thư thái không nói nên lời.
(PS: Ngày mai lại là thứ bảy, chúc các vị độc giả đại đại có một ngày cuối tuần vui vẻ!
★:*: \( ̄▽ ̄)/:* °★*)
Bạn cần đăng nhập để bình luận