Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 39: Ngươi thế nào cùng cái thổ phỉ một dạng?

**Chương 39: Ngươi sao lại giống hệt thổ phỉ vậy?**
Thần Vận đưa tay nhéo lên gương mặt thanh tú, non nớt của Thanh Tuyết, vừa ôn nhu vừa bá đạo: "Ngươi thật sự cho rằng có thể giấu được ta sao? Về sau những chuyện như thế này cứ giao cho ta xử lý, còn dám không nói cho ta biết, ngươi xem ta xử lý ngươi thế nào."
"Lão công, anh là tốt nhất." Thanh Tuyết nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại, ướt át trực tiếp hôn lên.
Một lát sau, Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Tưởng rằng trốn vào phòng vệ sinh gọi điện thoại là ta không nghe được sao? Ngươi có muốn nghĩ kỹ không, một mình đưa Thanh Nịnh trở về sẽ có hậu quả gì?"
"Sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ em." Thanh Tuyết nhỏ giọng giải thích.
"Hừ! Ngươi chắc chắn chứ?" Thần Vận cười lạnh một tiếng: "Nếu như ta không đoán sai, lần này về nhà không đơn giản chỉ là lễ thành nhân."
"A? Lão công, không thể nào, Thanh Nịnh mặc dù sắp 18 tuổi, nhưng vẫn còn đang học cấp ba, cha mẹ em sẽ không tuyệt tình như vậy."
Thần Vận lắc đầu cười khổ, bà xã này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là suy nghĩ về lòng người quá đơn giản.
Mấy ngày nay, nhạc mẫu đã mấy năm không liên lạc thường xuyên gọi điện thoại cho Thanh Tuyết, thái độ vốn cay nghiệt nay đã biến thành quan tâm, không ngừng hỏi han tình hình gần đây của hai chị em.
Thanh Tuyết lại là một cô ngốc không có tâm cơ, trừ chuyện Thần Hàn Lâm cho bọn họ tiền là không nói, còn lại đều kể hết, đương nhiên là khoe điều tốt, che điều xấu, nhắc đến Thần Vận thì một mực khen không ngớt.
Mặc dù Thanh Tuyết cố gắng né tránh Thần Vận, nhưng những lời này vẫn bị hắn nghe thấy, cũng đoán được ý tứ của cuộc gọi từ nhạc mẫu này.
Lúc đầu sự tình rất đơn giản, làng của các nàng có một tập tục, con gái khi 18 tuổi sẽ có lễ trưởng thành, kỳ thật chính là tế tổ, đính hôn gì đó.
Theo thời gian thay đổi, tập tục này đã dần bị người ta lãng quên, nay nhạc mẫu lại nhắc đến chuyện này, Thần Vận nảy sinh nghi ngờ, luôn cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy.
Đối với người nhà Thanh Tuyết, Thần Vận cũng không có hảo cảm gì, nhìn tính cách của Thanh Nịnh liền có thể đoán được, hai chữ "người nhà" đối với nàng rất xa lạ.
Thanh Tuyết kể rằng cha mẹ nàng vì một chút sính lễ, đã sớm định sẵn việc thông gia từ bé cho Thanh Nịnh, bởi vì chuyện này, Thanh Tuyết đã trở mặt với gia đình, vụng trộm đem muội muội đi theo.
Mấy năm không hề liên lạc, giờ lại tự nhiên quan tâm tới hai chị em, mỗi lần gọi điện thoại đều là khóc lóc sướt mướt, bắt đầu kể khổ, nói những năm nay nuôi nấng các nàng không hề dễ dàng.
Nghe đến mấy câu này, Thần Vận một chữ cũng không tin, nhưng hết lần này tới lần khác, Thanh Tuyết lại ngốc nghếch tin tưởng, mỗi lần nói chuyện điện thoại xong đều khóc đến đỏ hoe cả mắt.
Ngay tại đêm qua, khi Thần Vận mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng vệ sinh, mới biết Thanh Tuyết đã đáp ứng nhạc mẫu đưa muội muội về nhà tham gia lễ thành nhân.
Hắn sao có thể yên tâm để hai chị em trở về, mà lại vì bố cục của mình, cũng phải về nhà một chuyến, vừa vặn xử lý cả hai việc cùng lúc.
Kỳ thật theo ý nghĩ của Thanh Tuyết, chuyện này không muốn nói cho Thần Vận biết, tự mình đưa muội muội về nhà, nếu như thuận lợi, đoán chừng một ngày là có thể trở lại.
Tình cảm của hai người đang tốt đẹp, nàng không muốn vì những việc vặt này mà khiến Thần Vận phiền chán.
Vừa mới nghe Thần Vận gọi điện thoại, Thanh Tuyết dù ngốc cũng hiểu rõ, lão công làm vậy là vì nàng và muội muội, đang bố trí chuẩn bị ở sau, bất quá nàng vẫn không quá tin tưởng phụ mẫu sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.
Thần Vận nhìn vẻ mặt của cô ngốc này vẫn là không quá tin tưởng, cưng chiều vỗ vỗ đầu nàng: "Bất kể thế nào, mấy ngày nữa ta sẽ cùng các em trở về, coi như đi thăm nhạc phụ, nhạc mẫu, không có việc gì thì tốt nhất, có việc ta sẽ xử lý, như vậy đã được chưa?"
"Ân, có anh đi cùng, em đương nhiên là vui rồi, bây giờ một giây cũng không muốn rời xa anh." Thanh Tuyết nũng nịu ôm cánh tay hắn không ngừng lay động, đôi mắt càng thêm sáng rỡ.
"Có muốn về hỏi ý kiến Thanh Nịnh không? Bây giờ nó đã trổ mã thành một đại cô nương, đoán chừng có ý nghĩ riêng."
"Vậy em sẽ về hỏi con bé." Thanh Tuyết gật gật đầu, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên: "Lão công, nếu quả thật như lời anh nói, cha mẹ muốn gả Thanh Nịnh đi thì sao?"
"Xem ý kiến của Thanh Nịnh, nếu như nó và cái người anh họ xa nào đó có tình cảm, thật sự muốn đính hôn, cũng không có vấn đề gì, bất quá ta đề nghị trước hết hoàn thành việc học rồi tính, thế giới bên ngoài rất lớn, cũng nên để nó ra ngoài xem một chút."
"A? Lão công anh thật sự nghĩ như vậy? Anh thật sự cam lòng để muội muội em lấy chồng sao? Em nhớ có một người nào đó vẫn luôn nhớ thương muội muội em mà." Thanh Tuyết trong mắt mang ý cười, nheo mắt lại thành một đường, giảo hoạt hỏi.
"Khục! Cái kia... Cái gì." Mặt Thần Vận lập tức biến thành màu gan heo: "Trước kia những lời kia đều là nói đùa, ta làm sao có thể nhớ thương em vợ, trong mắt ta, nó chỉ là một đứa bé."
"A ~~" Thanh Tuyết kéo dài giọng, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiền ngẫm.
Bất quá nhìn Thần Vận sốt ruột, trán đã đổ mồ hôi, chân tay luống cuống, lại không đành lòng trêu chọc hắn nữa: "Được rồi, không cần giải thích, em biết bây giờ trong lòng anh chỉ có em, em có thể cảm giác được."
Thanh Tuyết đưa tay ôm lấy hắn, đầu tựa vào lồng ngực hắn, khép hờ hai mắt lắng nghe nhịp tim gấp rút, cảm thấy rất an tâm.
Trong không khí xuất hiện sự yên tĩnh ngắn ngủi, tràn ngập một loại hương vị ngọt ngào nhè nhẹ.
Ngửi thấy mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ mái tóc, tâm tình Thần Vận dần dần bình phục, bất đắc dĩ nhìn Thanh Tuyết đã trở lại dáng vẻ ngự tỷ, bà xã này giống như đã tìm được mệnh môn của hắn, hai ngày nay thỉnh thoảng lại trêu chọc hắn một chút.
Bất quá như vậy rất tốt, mặc dù nói gì nghe nấy là một người vợ không tồi, nhưng hắn càng muốn nhìn thấy một Thanh Tuyết có máu có thịt, có tư tưởng hơn.
Hai người đi dạo ở ven đường rất lâu, thỉnh thoảng Thanh Tuyết lại phát ra những tràng cười giòn tan như chuông bạc, thẹn thùng đánh Thần Vận.
Khoảng thời gian này đối với nàng mà nói rất trân quý, trân quý đến mức ba mươi mấy năm chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng, cho nên Thanh Tuyết đặc biệt trân trọng, mãi cho đến đêm khuya, Thanh Tuyết vẫn không có ý định về nhà, Thần Vận cũng không hề kêu mệt, vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
......
Đợi khi hai người về đến nhà, Thần Hàn Lâm còn chưa trở về, Chỉ đang ngồi trên ghế sô pha ngủ gà ngủ gật.
Thần Vận bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu lão đầu này thật đúng là không yên tâm về hắn, muộn như vậy, còn chờ ở đây.
Nghe thấy tiếng hai người vào nhà, Thần Hàn Lâm mở mắt quan sát một lúc, nhìn thấy tình cảm hai người vẫn như cũ, lúc này mới yên tâm.
"Lão đầu, con đưa người về." Thần Vận nhìn ra phụ thân có lời muốn nói, đỡ ông dậy đi về phía đối diện.
Ngồi trên ghế sô pha, lấy ra lá trà quý của lão gia tử, trực tiếp pha một bình.
"Có gì muốn nói sao?" Uống một ngụm trà, gật đầu không ngừng: "Ân, trà này ngon, ta lấy đi nhé."
"Ngươi sao lại giống hệt thổ phỉ vậy?" Lão gia tử tức giận nói, sau đó nghiêm mặt hỏi: "Thế nào rồi?"
"Ta làm việc người cứ yên tâm, cô nương kia tiến bộ, đến kia đi dạo một vòng, cơm còn chưa kịp ăn ta và Thanh Tuyết đã đi rồi."
"Chưa ăn cơm? Vậy sao các ngươi muộn như vậy mới trở về?" Lão gia tử khó hiểu hỏi.
Thần Vận liếc qua: "Hừ! Hưởng thụ thế giới riêng tư của hai người không được sao? Lá trà ta lấy đi nhé."
"Không phải, ngươi cầm lá trà thì cứ cầm lá trà, ngươi để lại cái ấm cho ta chứ, để ta còn uống, cái thằng nhóc này."
Thần Vận xoay người rời đi, không chút dây dưa dài dòng, căn bản không để ý đến tiếng la hét của tiểu lão đầu.
Vừa mới vào cửa, liền nghe thấy tiếng la hét tê tâm liệt phế của Thanh Nịnh, dọa đến mức Thần Vận suýt chút nữa ném luôn cả ấm trà.
Chỉ thấy hai chị em sắc mặt đều hết sức khó coi đứng ở phòng khách, trên mặt Thanh Nịnh còn mang theo nước mắt, cùng Thanh Tuyết nhìn nhau, không hề có ý định nhượng bộ.
Thần Vận kinh ngạc nhìn một màn này, Thanh Nịnh đối với tỷ tỷ luôn rất tôn trọng, cũng rất hiểu chuyện, trước giờ chưa từng xảy ra cãi vã, hôm nay là làm sao vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận