Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 539: Sợi dây kia

Chương 539: Sợi dây kia
"Ngươi vẫn là không thể tiếp nhận Trình Văn Nhân sao?"
Thanh Nịnh hơi trầm ngâm một chút, gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Lần này làm cho Thần Vận không hiểu, rốt cuộc là tiếp nhận, hay là không tiếp nhận đây.
"Có ý tứ gì?"
"Kỳ thật trong nội tâm đã tiếp nhận."
"Vậy tại sao ngươi..."
Thanh Nịnh thở dài một hơi: "Ngươi nói ngữ khí cùng xưng hô sao?"
"Ân."
"Tiếp nhận cùng những cái kia giống như không có quan hệ gì đi."
"Cái này. . . . ."
Thần Vận minh bạch ý nghĩ trong nội tâm của Thanh Nịnh.
Nàng nói hình như không sai, hoặc là nói là lâm vào cái bẫy do mình tự đào.
Tiếp nhận sao?
Tiếp nhận.
Nhưng loại tiếp nhận này chỉ giới hạn ở việc tán thành thân phận mẫu thân của Trình Văn Nhân.
Còn lại là không có bất kỳ tình cảm nào.
Thế này cũng không trách Thanh Nịnh tính tình lãnh đạm, cho dù ai đột nhiên có thêm một người thân không có tình cảm cơ sở cũng đều sẽ có biểu hiện này.
Theo lẽ thường mà nói, chỉ cần từ từ bồi dưỡng tình cảm là được.
Điều kiện tiên quyết là Trình Văn Nhân - người làm mẹ này - có đầy đủ thời gian.
Nhưng hiển nhiên nàng không có.
Một phương diện không dám nóng lòng cầu thành, sợ quan hệ quá mức sẽ làm cho Thanh Nịnh phản cảm.
Một phương diện khác lại là muốn cùng nữ nhi thân cận nhiều hơn một chút.
Cho nên mới tạo thành cục diện kỳ quái hiện tại, Trình Văn Nhân mỗi ngày gọi điện thoại, Thanh Nịnh mỗi ngày sắc mặt lạnh nhạt đáp lại.
Bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt.
Nếu không phải bởi vì Trình Văn Nhân thời gian không nhiều, có lẽ lúc này Thanh Nịnh còn đang do dự có nên gặp mặt nàng hay không.
Lúc ở tỉnh Gia Văn, nhìn thấy những đồ vật chạm đến nội tâm trong biệt thự, Thanh Nịnh vẫn rất cảm động.
Cũng chính là loại cảm động này, thúc đẩy nàng lấp đầy chỗ cho cặp mẹ con kia trong lòng tỷ tỷ cùng Thần Vận.
Vấn đề hiện tại Thanh Nịnh đang xoắn xuýt chính là nên dùng thái độ gì để đối mặt Trình Văn Nhân.
Thay đổi xưng hô gọi mẹ?
Không gọi được.
Về sau cũng sẽ không tiếp tục tiếp xúc với Trình Văn Nhân sao?
Làm không được.
Nàng hiện tại chính là một mâu thuẫn thể.
Như vậy không được.
Thế kia còn không được.
Hết lần này tới lần khác cạm bẫy mâu thuẫn này còn là do mình đào, muốn bò cũng bò không nổi.
Thần Vận rút tay ra, có chút đau lòng ôm thiếu nữ vào trong ngực.
"Bây giờ ngươi cần một sợi dây thừng."
Thanh Nịnh không hiểu hỏi: "Dây thừng gì? Cái này còn muốn thắt cổ sao?"
"Ha ha, thắt cổ gì chứ."
Thần Vận tại trán của nàng nhu hòa hôn một cái: "Chuyện này không trách Trình Văn Nhân."
"Ta biết a, ta không có trách nàng, nàng nào có lỗi gì."
Khá lắm.
Đúng là phiên bản Thanh Nịnh khi còn nhỏ.
Cái này còn chưa oán nàng sao?
Oán khí ngút trời rồi?
Thần Vận nghiêm túc nói: "Thật không trách."
"Có ý tứ gì?"
Thanh Nịnh kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ bất quá bởi vì một mực vùi ở ngực hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm lún phún râu xanh.
Nàng duỗi ra đôi chân dài lung tung đạp mấy lần, thân thể xê dịch lên trên, lần này có thể nhìn thấy mặt Thần Vận.
Nàng nghe ra trong lời nói có một tầng ý tứ khác.
Trong này có lẽ có ẩn tình mình không biết, không phải với tính cách Thần Vận, sẽ không giúp Trình Văn Nhân nói chuyện.
Dù là mình chịu một chút ủy khuất, hắn hận không thể đều cùng người khác liều mạng.
Nếu hắn đã nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.
Thanh Nịnh duy trì tư thế ngẩng đầu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Trong thoáng chốc, nàng giống như nhìn thấy một sợi dây thừng bày ở trước mặt mình.
Đầu kia có thể giúp đỡ nàng chạy đi.
"Chuyện này Trình Văn Nhân cũng là thân bất do kỷ, coi như nàng tìm khắp mọi ngóc ngách cả nước, cũng đều sẽ không tìm được ngươi."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì có người ngăn cản."
Thanh Nịnh vốn cho rằng sẽ có một chút lý do bình thường, nhưng nghe đến câu nói này của hắn xong thì triệt để mộng.
Cũng may nàng đối với lời nói Thần Vận đều là tin tưởng không nghi ngờ, nếu đổi thành cặp tình lữ khác, giờ phút này nam nhân chắc đã chạy mất dép rồi.
Thiếu nữ nháy mắt nhìn hắn, không nói gì.
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi nói tiếp, ta tin.
"Lý do cụ thể ta còn không biết, ta hiện tại có thể kết luận chỉ có bấy nhiêu đó, người kia bày ra một cục diện rất lớn, có chút khó có thể tưởng tượng."
"Thế nhưng là. . ."
Thanh Nịnh vùi đầu trở lại khuỷu tay của hắn, không biết nên nói cái gì.
Mấy câu nói đó có lực trùng kích rất lớn đối với nàng, khi ngươi cho rằng có người làm một chuyện không cố gắng, kết quả là lại phát hiện nàng đã dùng hết khí lực trên người, thậm chí mình đầy thương tích, chỉ là không có được kết quả mong muốn mà thôi.
Ngươi sẽ còn đi trách nàng sao?
Có lẽ sẽ đi.
Nếu người này là mẹ của ngươi?
Thật sự sẽ còn đi trách nàng sao?
Thần Vận vuốt ve mái tóc của nàng, tiếp tục nói: "Ta hiểu rõ ngươi không biết nên cùng Trình Văn Nhân ở chung như thế nào, muốn nghe xem chuyện xưa của ta sao?"
"Ngươi sao?"
Thanh Nịnh đối với vị bà bà chưa từng gặp mặt kia rất hiếu kì, coi như Thần Hàn Lâm tại sự nghiệp thời đỉnh cao cũng chưa từng nghĩ tới tái hôn, thật sự là không biết bà bà hoàn mỹ đến mức nào, mới có thể khiến một nam nhân khăng khăng một mực đến loại trình độ này.
Bình thường căn bản không dám nhắc tới Dương Tư An trước mặt Thần Vận, sợ hắn sẽ thương tâm.
Bất quá trong lòng đã xem bà bà là cột mốc của nhân sinh, về sau nhất định phải làm đến trình độ kia mới được.
Cho dù có một ngày nàng không còn, Thần Vận cũng phải luôn nhớ đến mới được.
Thiếu nữ không có vĩ đại như vậy, trong lòng chỉ chứa được nhiều đồ như vậy.
Cho nên, mới không muốn Thần Vận quên nàng.
Không phải kiếp sau, kiếp sau sau nữa, hạ kiếp sau sau nữa. . .
Tìm không thấy mình thì làm cái gì?
Nghĩ lại sẽ rất khó chịu.
Trong mắt Thần Vận nhu tình càng nồng đậm mấy phần.
"Kỳ thật ta khi còn bé rất nghịch ngợm, bất quá tính cách của mẹ rất tốt, mặc kệ ta gây ra họa lớn bao nhiêu, nàng đều không nỡ mắng ta một câu, nhớ kỹ có một lần. . ."
Xế chiều hôm đó, Thanh Nịnh vùi ở trong ngực của hắn, không quấy rầy hồi ức của hắn, chỉ là lẳng lặng làm một người lắng nghe.
Cũng chính là ngày đó, nàng biết bà bà hoàn mỹ đến mức nào, vốn cho rằng tính tình của tỷ tỷ đã đủ ôn nhu, không nghĩ tới. . .
Cho nên, không phải Thần Hàn Lâm không muốn cưới nữa, mà là không còn người nào như Dương Tư An.
Cũng có thể nói, tâm của hắn đã theo thê tử mà đi.
Thần Vận kể lại sự tình lúc còn nhỏ, hắn nói rất nhiều rất nhiều.
Có lẽ những sự tình này mỗi ngày đều sẽ lặp lại trong đầu, mới có thể nhớ kỹ rõ ràng như vậy.
Nói về một người mẹ đã cưng chiều hắn như thế nào.
Cũng nói về một người con trai nên có thái độ như thế nào để đối đãi mẫu thân.
Những lời này Thanh Nịnh đều ghi tạc trong lòng, nàng minh bạch dụng ý của Thần Vận.
Cũng biết cây kia đem nàng túm ra cạm bẫy ở nơi nào.
Bất tri bất giác, Thần Vận đã đi vào trạng thái ngủ gật.
Uống nhiều rượu như vậy, còn nói nhiều lời như vậy, tâm tình bình tĩnh lại làm cho thần kinh căng thẳng của hắn buông lỏng không ít.
Thanh Nịnh nghe hắn đứt quãng nói, xoắn xuýt trong lòng chậm rãi biến mất.
"Ta. . . . . Nhà ta Thanh Nịnh a. . . . . ."
"Thông minh như vậy, tỉnh trạng nguyên. . . . . . Nàng sẽ nghĩ rõ ràng."
"Ân, nhà ngươi Thanh Nịnh rất lợi hại."
Thiếu nữ gật đầu cười, tại khóe miệng Thần Vận nhẹ nhàng hôn một cái.
(PS: Xin chút quà miễn phí, đoán chừng ngày mai là có thể thêm chương, cảm tạ các vị độc giả.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận