Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 338: Hắn vui vẻ trọng yếu nhất

**Chương 338: Hắn vui vẻ là quan trọng nhất**
Buổi trưa lúc ăn cơm, Thanh Nịnh lôi kéo Tần Hiểu Hiểu đi nhà ăn.
"Hôm nay không đi ra ngoài ăn sao, đã nói ta mời ngươi rồi mà."
"Ăn ở đây đi." Thiếu nữ đứng sau hàng người, có chút nhàm chán lấy điện thoại di động ra.
"Vậy cũng được, dù sao buổi chiều còn có lớp, mà chị Tình Họa cũng không có ở trường, cậu biết chị ấy đi đâu không?"
"Về nhà."
"Còn mấy ngày nữa mới đến kỳ nghỉ 1 tháng 10, đây là nghỉ sớm sao?"
Thanh Nịnh gật đầu, Ninh Tình Họa đúng là nói với nàng như vậy, trước khi đi còn cố ý dặn dò những sư điệt kia bảo vệ an toàn cho nàng.
Hàng người mua cơm chậm chạp tiến về phía trước, rất nhiều nam sinh thấy thiếu nữ xong cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần, coi như nàng đã không cố ý trang điểm, nhưng mặc kệ đi tới chỗ nào vẫn là thu hút rất nhiều người chú ý.
Đây cũng là nguyên nhân Thanh Nịnh rất ít đến nhà ăn ăn cơm, buổi sáng chỉ có một tiết học, nàng sẽ lôi kéo Tần Hiểu Hiểu đến từ sớm, lúc đó không có nhiều người.
Về phần nguyên nhân đến đây thì rất đơn giản, bởi vì đùi gà chiên ở đây thực sự rất ngon, hôm nay cũng là nhịn không được mới tới.
Mười mấy phút sau, cuối cùng cũng đến lượt Thanh Nịnh, dì ở nhà ăn cúi đầu hỏi: "Bạn học, ăn gì nào?"
"Một phần cơm, đùi gà chiên, khoai tây sợi, đậu phụ Ma Bà, chỉ vậy thôi."
"Được, tất cả 12 tệ 5 hào."
Hai thiếu nữ chọn món xong, nhíu mày nhìn xung quanh, nhà ăn của trường cái gì cũng tốt, chỉ là bàn quá ít, bất quá cũng có thể hiểu được, dù sao có gần vạn người, cũng không thể chuẩn bị nhiều chỗ như vậy.
Tần Hiểu Hiểu chu đôi môi nhỏ nói: "Không tìm người ghép bàn đi, nhưng hình như không có người quen, không biết ngồi cùng có chút x·ấ·u hổ a."
"Chờ một chút đi."
Lúc này, có người ở phía xa gọi: "Thanh Nịnh, Tần Hiểu Hiểu, bên này."
"Tô học tỷ? Cuối cùng cũng có chỗ rồi."
Chỉ thấy Tô Nhã Ca đứng ở đằng xa vẫy tay với hai người.
Khi các nàng đi qua, vừa vặn có hai học tỷ đứng lên.
"Nhã Ca, cậu cùng tiểu học muội ăn trước đi, bọn tớ về đây."
"Ừ, tạm biệt, một lát nữa giúp tớ đem sách giáo khoa đến thẳng lớp nhé."
"Không thành vấn đề."
Thanh Nịnh cùng Tần Hiểu Hiểu ngồi đối diện Tô Nhã Ca.
"Tô học tỷ, trùng hợp vậy ạ."
"Đúng vậy, không ngờ có thể gặp các em ở đây, không thì còn định gửi tin nhắn cho các em."
"Có chuyện gì sao?" Tần Hiểu Hiểu ăn một miếng cơm lớn, mơ hồ hỏi.
"Đúng vậy, câu lạc bộ chiêu sinh đến hồi kết, trường học cần thống kê số lượng người của mỗi câu lạc bộ, nếu như số người không đủ hoặc là không đạt tiêu chuẩn, sẽ bị hủy bỏ."
Thanh Nịnh thản nhiên hỏi: "Câu lạc bộ 5 người sẽ không bị tiêu hộ sao?"
"Tiêu... Tiêu hộ?" Tô Nhã Ca sửng sốt một chút, lời này từ trong miệng thiếu nữ nói ra sao lại có cảm giác lạnh cả sống lưng.
"Chắc là không, trường học bên kia cũng cân nhắc đến tính đặc thù của câu lạc bộ toán học, cho nên nới lỏng chính sách, buổi chiều sẽ có lãnh đạo thị sát, tớ đoán chắc không có vấn đề gì, dù sao có sự gia nhập của cậu, trường học sẽ cân nhắc yếu tố này."
Tần Hiểu Hiểu có chút giật mình gật đầu: "Lời hôm qua hội trưởng nói trong nhóm chính là vì hôm nay chuẩn bị sao."
Tô Nhã Ca hơi áy náy gật đầu: "Không sai, việc này có thể sẽ mang đến cho các em một chút rắc rối, bất quá Trương Thiên cũng là người tốt, hắn không có ý đồ x·ấ·u gì, chỉ là muốn giữ lại câu lạc bộ toán học."
Tần Hiểu Hiểu khó hiểu hỏi: "Hôm qua nghe hội trưởng nói hắn tên là Trương Vũ Hạo Thiên, cái này là tự hắn đổi tên sao?"
"Tên hắn vốn là như vậy, nhưng mà bọn tớ đều ngại phiền phức, nên lược bỏ hai chữ ở giữa."
"Thảo nào tính cách hắn như vậy, hóa ra là tương ứng với tên."
Tô Nhã Ca cười nói: "Bọn tớ đều nói như vậy, tính cách có hơi 'tr·u·ng nhị', nhưng vẫn là người rất đáng tin cậy."
Ba người lại nhàn rỗi trò chuyện một lát, cũng hiểu rõ đại khái công việc bình thường của câu lạc bộ toán học.
Chủ yếu là phối hợp một chút tọa đàm học thuật của giáo sư, còn tổ chức một vài hoạt động giải trí cho cả nhóm, quan trọng là sẽ tham gia cuộc t·h·i toán học sinh viên toàn quốc, vì cuộc t·h·i này mà bình thường sẽ tập trung cùng nhau nghiên cứu một chút đề mục.
Bất quá, sau khi các anh chị khóa trên tốt nghiệp, chỉ còn lại Trương Thiên và Tô Nhã Ca, những hoạt động này cũng đều bị hủy bỏ.
Bây giờ có Thanh Nịnh ba người gia nhập, những công việc này có thể lại được đưa vào danh sách quan trọng, điều kiện tiên quyết là câu lạc bộ toán học không bị giải tán, cho nên buổi chiều lãnh đạo thị sát cực kỳ quan trọng.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Nhã Ca chào hỏi hai người rồi đi học.
Hai thiếu nữ trở lại ký túc xá, Tần Hiểu Hiểu mở điều hòa lên trước, sau đó nằm trên giường, dễ chịu lăn qua lăn lại.
"Năm nay thời tiết thật kỳ quái, tớ nhớ rõ hàng năm lúc này đã rất mát mẻ, bây giờ sao lại cảm giác như đang ở trong lồng hấp vậy."
Thanh Nịnh thản nhiên nói: "Tâm tĩnh tự nhiên mát."
"Được rồi được rồi, cậu nói gì cũng đúng, nghỉ lễ quốc khánh chuẩn bị đi đâu chơi đây."
Thiếu nữ trầm tư một lát, trong đôi mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Ngày nghỉ thì tiệm hoa hẳn là sẽ đóng cửa, mở tiệm ở gần trường đại học có ưu điểm này, thời gian kinh doanh theo sinh viên là được, hàng năm cũng có tương đối nhiều ngày nghỉ.
Công ty Thần Vận chắc sẽ không cho nghỉ, dù sao cũng là công ty truyền thông, rất nhiều MC lúc này có lẽ còn bận rộn hơn, còn có những người làm quảng cáo, thiết kế, tuyên truyền cũng như vậy.
Như vậy cũng có nghĩa là Thần Vận có thể không có thời gian ở cùng nàng và tỷ tỷ, để hai người các nàng tự đi ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ không đi, không có Thần Vận ở cùng thì có ý nghĩa gì, huống chi trong nhà còn có hai đứa nhỏ cần chăm sóc.
Nhớ tới Thần Vận, trong đôi mắt thiếu nữ mang theo chút rung động như nước mùa thu.
Đêm qua vẫn là không thoát khỏi vận mệnh bị chi phối, nam nhân kia thật là x·ấ·u xa, lúc ở tiệm hoa rõ ràng đã tắt máy, kết quả trên đường về nhà không biết vì sao đột nhiên lại khởi động lại.
Không chỉ không cho hai chị em giở trò x·ấ·u, còn lấy "chiếc hộp Pandora" ra, nói cái gì cũng phải để các nàng thử một lần.
Điều làm cho Thanh Nịnh có chút khó hiểu là, rõ ràng "bất kể lúc nào" chính mình cũng đã rất lạnh lùng, hơn nữa còn rất không hợp tác, thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu.
Nhưng nam nhân kia lại càng cố gắng hơn, luôn cảm thấy kế hoạch này có chỗ nào đó không ổn.
Mặc dù trong lòng xác thực được an ủi rất nhiều, nhưng thật sự có chút...
Thôi được rồi.
Không nghĩ nữa, thật là phiền phức.
Nói thế nào, mình cũng không lỗ, dù sao người đều là hắn, muốn làm gì thì làm đi, hắn vui vẻ là được, vẫn là duy trì như vậy đi.
Lại lên m·ạ·n·g xem đồ mới đi, lần trước mua những món đồ kia hắn có vẻ rất hài lòng.
Thiếu nữ nghĩ rồi cầm điện thoại ra, xem những cửa hàng đã mua.
Tần Hiểu Hiểu tò mò nhìn thiếu nữ, nàng đang cười trộm cái gì vậy, khuôn mặt nhỏ còn ửng đỏ.
Nhìn ngon miệng quá đi, nếu có thể cắn một cái không chừng có thể kéo dài tuổi thọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận