Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 293: Từ giá du trạm thứ nhất

Chương 293: Điểm dừng chân đầu tiên của chuyến du lịch
Hai chị em lên lầu thì thấy Thần Vận đã ngủ say, hai người kinh ngạc nhìn nhau, nam nhân này hôm nay sao lại ngủ sớm như vậy?
Thanh Nịnh gan dạ từ từ đi tới, duỗi ngón tay ra cẩn thận từng li từng tí đặt lên giữa mũi hắn thăm dò.
Sau đó thở phào một hơi, lại rón rén đi đến bên cạnh Thanh Tuyết, nhỏ giọng nói: "Vẫn còn sống."
Thanh Tuyết nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, nhịn không được cười nói: "Ra ngoài nói đi, đánh thức hắn dậy càng phiền toái hơn."
Hai chị em đến phòng ngủ sát vách, nằm ở trên giường, hai cái đầu nhỏ chụm lại.
"Chị, chị nói nam nhân kia hôm nay làm sao vậy, có phải là quá mệt mỏi không?"
"Hẳn là không thể, ban ngày cũng không làm gì cả, chỉ là ở trong phòng vệ sinh nhìn Pikachu hơn một tiếng... mà thôi, với thực lực của hắn mà nói, chuyện này quá đơn giản."
Thiếu nữ đung đưa bàn chân nhỏ tò mò hỏi: "Chị, phòng vệ sinh có phải thật sự có thứ thần kỳ như vậy không?"
Nàng vẫn cho rằng là sản phẩm điện tử gì đó hay ho, vẻ ngoài có thể so sánh với ngây thơ, sợ người khác chê cười, cho nên Thần Vận và tỷ tỷ mới đi vào phòng vệ sinh để xem.
Thanh Tuyết nhìn bộ dáng rất mong chờ của nàng, khóe miệng mang theo một vòng cười xấu xa gật đầu: "Đương nhiên là có, bất quá vật kia rất thần kỳ, phải Thần Vận dẫn em đi mới có thể nhìn thấy, em hôm nào nói với hắn một tiếng, nói không chừng tâm tình của hắn tốt liền có thể dẫn em đi xem a."
"A, vậy chị dẫn em đi không thể nhìn thấy sao?" Thanh Nịnh một mặt ngây thơ tiếp tục truy vấn.
Khóe miệng Thanh Tuyết đã sắp không nhịn được, cố nén ý cười nói: "Chị khẳng định là không được, vẫn là để hắn dẫn em đi đi, đừng quên cầu xin hắn đàng hoàng, thứ này không dễ nhìn thấy đâu."
Những năm qua mình bị tội rốt cục cũng có người cùng chia sẻ, Thanh Tuyết làm sao có thể tùy tiện bỏ qua cho nàng, cũng nên để thiếu nữ cảm nhận được thế gian hiểm ác.
Lúc này Thanh Nịnh còn không biết đã biến thành con cá mắc câu, còn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể để Thần Vận dẫn mình cũng đi xem món đồ chơi tốt như vậy.
Thanh Tuyết xoay người đem bàn chân nhỏ của thiếu nữ đặt ở trên đùi của mình, lành lạnh lại rất mềm mại, rất dễ chịu.
"Chúng ta cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi tiệm hoa, nghĩ lại đã có chút không kịp chờ đợi."
"Đúng vậy, ngày mai khẳng định sẽ rất có ý tứ."
Hai chị em sau khi tắt đèn vẫn còn thảo luận về việc sau khi xây dựng xong sẽ tuyên truyền như thế nào, làm thế nào mới có thể kiếm tiền.
Bất quá trong lòng các nàng đều hiểu, Thần Vận bán đi cửa hàng để các nàng mở tiệm hoa chỉ là vì để các nàng vui vẻ, về phần thu nhập của tiệm hoa, thôi bỏ đi, tân tân khổ khổ làm một năm có khi còn không bằng thu nhập một giờ của Thần Vận.
......
Ngày hôm sau, ánh nắng lốm đốm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt Thanh Tuyết, rõ ràng nàng mơ mơ màng màng mở mắt.
Khi thấy hoàn cảnh chung quanh, lập tức tỉnh cả ngủ, trừng lớn mắt ngồi dậy.
Đây là đâu?
Lão công đâu?
Thanh Nịnh đâu?
Tam liên vấn của linh hồn, khiến Thanh Tuyết trong lòng càng thêm lo lắng bất an.
"Tỉnh rồi, không cần sợ hãi, ta ở đây." Thanh âm Thần Vận từ phía trước truyền đến.
Thanh Nịnh cũng từ ghế phụ lái thò đầu qua, vừa cười vừa nói: "Chị ngủ say thật đó, bị người ta bán đi cũng không biết."
Cũng không thể trách nàng, đêm qua Tiểu Tầm Du đặc biệt không thành thật, tỉnh lại nhiều lần, ngay sau đó đem Tiểu Dĩ An cũng làm tỉnh, mãi cho đến khi bên ngoài nổi lên một vòng màu trắng bạc, hai anh em mới ngủ.
Cho nên khi bị Thần Vận ôm ra khỏi giường, nàng còn tưởng rằng nằm mơ bị... sau đó đổi phòng.
Bây giờ nhìn thấy hai người, trong lòng Thanh Tuyết cũng an ổn không ít, lúc này mới chú ý tới là đang ở trong chiếc xe dã ngoại của lão gia tử.
"Chúng ta đây là muốn đi du lịch tự lái sao?"
"Đúng vậy, Thần Vận nói hai ngày nay không có việc gì, cho nên liền dẫn chúng ta ra ngoài chơi."
Không đợi Thanh Tuyết tiếp tục hỏi, Thanh Nịnh từ ghế phụ lái đứng lên đi đến bên cạnh nàng.
"Yên tâm đi, Dĩ An cùng Tầm Du đã sắp xếp ổn thỏa, cây xanh ở tiệm hoa Thần Vận nhờ chị Nguyệt tỷ chiếu cố, bất quá chỉ là tưới nước các thứ, còn xây dựng vẫn phải chờ hai chúng ta trở về rồi tính, công ty bên kia..."
Mấy phút sau, thiếu nữ đem những lo lắng của Thanh Tuyết đều nói ra một lần.
"Chị, chị còn có gì muốn hỏi không?"
Thanh Tuyết trừng lớn mắt lắc đầu, lúc này mới nhớ tới đêm qua Thần Vận đi ra ngoài không phải đi hút thuốc, hẳn là đi qua chỗ lão gia tử lấy chìa khóa xe.
Nam nhân này thật sự là càng ngày càng lợi hại, một buổi tối đem mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, căn bản không cần mình phải lo lắng.
"Vậy cũng đừng ngây người, mau đi rửa mặt trang điểm, một lát nữa liền đến điểm dừng chân đầu tiên, chuẩn bị đi chơi thôi."
Thanh Nịnh đứng thẳng người lên, một tay chống nạnh, một tay khác hưng phấn vung vẩy trong không trung.
Thần Vận nhìn hai chị em trong xe nhảy nhót vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên một độ cong rất lớn.
Nửa giờ sau, ba người xuất hiện ở cổng bán vé.
"Oa, đây không phải là vườn bách thú lớn gần thành phố sao, đã sớm muốn tới xem rồi."
"Nghe nói bên trong có rất nhiều động vật, còn có rất nhiều màn biểu diễn, chúng ta mau đi xếp hàng mua vé thôi."
Thần Vận giơ điện thoại lên: "Không cần, đã mua rồi, soát vé là có thể vào."
Ba người lúc soát vé cố ý mua một tấm bản đồ, sợ bỏ lỡ mất trò vui gì.
Mặc dù không phải ngày nghỉ, nhưng người vẫn rất nhiều, Thanh Nịnh cũng không tự giác biến trở lại thành thiếu nữ cao lãnh.
Thần Vận nhìn khuôn mặt nhỏ căng cứng của nàng, duỗi ngón tay ra chọc chọc: "Sao không cười?"
"A? Không có." Thanh Nịnh quay đầu lại, cười một cách dịu dàng đáp.
Bất quá ở trước mặt những người xa lạ qua lại, gương mặt xinh đẹp không tự giác lại phủ lên một tầng sương lạnh.
Thần Vận bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này không vội được, từ từ thay đổi, một ngày nào đó thiếu nữ sẽ cởi bỏ lớp áo ngoài phòng hộ kia, cười đối mặt với tất cả mọi người.
Dựa theo bản đồ, ba người trước tiên đi đến núi khỉ nổi tiếng nhất ở đây.
Thanh Tuyết lo lắng nói: "Khỉ ở đây sẽ không giống như ở núi XX, thả rông, còn giật đồ đả thương người chứ?"
"Yên tâm đi, ta đã điều tra trước, nơi này có hàng rào sắt, khỉ đều bị nhốt ở bên trong, nếu không thì quá nguy hiểm."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi mua chút hoa quả cùng đồ ăn vặt đi, dù sao cho khỉ ăn vẫn rất vui."
Đi ngang qua quầy hàng, nhìn giá cả đồ ăn vặt, hai chị em đều lùi về sau một bước.
"Khỉ chắc không thiếu chúng ta chút đồ ăn này, thôi bỏ đi."
"Ân, em cảm thấy cũng vậy, chúng ta xem là được rồi."
Nhìn các nàng cần kiệm quản gia, Thần Vận có chút dở khóc dở cười, nói thế nào thì cũng là tiểu phú bà có giá trị hơn ngàn vạn, thế mà còn tiết kiệm như vậy.
"Ông chủ, cái này, cái này, còn có cái này, mỗi thứ lấy một phần."
Thừa dịp hai chị em đi xa, Thần Vận vụng trộm chạy về mua mấy phần đồ ăn vặt.
Đến núi khỉ, xung quanh đã đứng đầy người, vất vả lắm mới tìm được một khe hở.
Thần Vận lôi kéo hai chị em chui vào, đem đồ ăn vặt đặt vào tay các nàng: "Đi cho ăn đi."
Vừa vặn có một con khỉ nhỏ đứng trước mặt thiếu nữ.
Bốn mắt nhìn nhau, khỉ nhỏ lại nhìn đồ ăn vặt trong tay nàng, xác nhận, đây chính là người cho nó ăn.
Thiếu nữ mặt không biểu cảm lấy ra một cây chuối, lột một miếng vỏ, lạnh giọng nói với khỉ nhỏ: "Lộn một vòng đi."
Khỉ ở đây đều biết chút tài nghệ, lộn ngược các thứ không thành vấn đề.
"Hưu!"
Khỉ nhỏ gọn gàng lộn ngược một vòng, vừa rồi như là đang nịnh nọt giơ tay ra, thấy động tác của thiếu nữ lập tức sững sờ tại chỗ.
"Rất ngọt, trách không được đắt như vậy."
Thiếu nữ đem vỏ chuối đặt vào trong túi, sau đó mặt không biểu cảm nhìn khỉ nhỏ nói: "Lộn thêm một vòng nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận