Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 102: Thu mua lòng người Đại Sư cấp nhân vật

Chương 102: Nhân vật cấp Đại Sư về thu mua lòng người
Tại cửa hàng cá nướng, lúc gọi món, nhìn ánh mắt chuyên chú của hai tỷ muội, Thần Vận lại nhớ tới lần đầu tiên dẫn các nàng đi ăn lẩu.
Khi đó, các nàng khắp nơi đều lộ ra vẻ cẩn thận, sợ chọc giận hắn, ngay cả gọi món cũng phải dựa theo sở thích của hắn.
Mấy tháng trôi qua, có loại cảnh còn người mất cảm giác.
Thanh Tuyết đã hoàn toàn vứt bỏ phức cảm tự ti, phương thức ở chung hiện tại của hai người càng giống như đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, tách ra một hồi liền cảm thấy trong lòng trống vắng.
Tính cách của Thanh Nịnh cũng thay đổi không ít, ở trường vẫn giữ bộ dáng cao lãnh, bất quá đã bắt đầu có bạn bè của mình, lúc nào nàng có thể ở trước mặt người ngoài cũng hoạt bát một điểm, có lẽ series dưỡng thành thiếu nữ này coi như hoàn thành viên mãn.
"Lão công, sao ngẩn người vậy? Chàng muốn uống gì không?" Hai tỷ muội gọi món xong, Thanh Tuyết tiến đến bên cạnh Thần Vận.
"À, không có gì, ta uống rượu đế đi, các nàng thì sao?"
"Cocacola."
"+1"
Chờ đĩa cá nướng màu đỏ sậm được bưng lên, Thần Vận đã hối hận quyết định này.
"Xì ~~ phục vụ viên, phiền phức cho ta một lon coca, muốn có đá, sao lại cay như vậy?"
Trên đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau đớn, đã khiến Thần Vận có chút nói năng không rõ ràng.
"Lão công, hay là chúng ta đóng gói mang về đi, ta lại làm cho chàng món khác." Nhìn dáng vẻ mặt đỏ lên của Thần Vận, Thanh Tuyết có chút đau lòng.
Thần Vận lau mồ hôi trên mặt: "Không cần phiền toái như vậy, mặc dù rất cay, nhưng thực sự là quá thoải mái."
Trong nháy mắt, Thanh Nịnh cảm giác tìm được tri kỷ, nàng rất thích đồ ăn cay, vốn dĩ vì Thần Vận không thích, cho nên Thanh Tuyết rất ít khi làm đồ quá cay.
Bây giờ có thể nhận được sự tán thành của Thần Vận, trong lòng thiếu nữ vui vẻ không thôi, gần đây hai người thích rất nhiều đồ đều trùng lặp với nhau.
Giống như khi đi học có thể để sách bài tập cùng người thầm mến ở cùng một chỗ, đều có thể vui vẻ cả ngày.
Thiếu nữ uống một ngụm Cocacola, rất không có hình tượng thè lưỡi: "Xì xì ~~ không tệ, cá nướng cay là ngon nhất."
Thanh Tuyết gắp một miếng thịt cá, đặt vào trong bát, lấy xương cá ra, thổi nguội rồi đặt trước mặt Thần Vận.
"Ăn khối này đi, quá nóng sẽ làm tăng cảm giác cay."
"Xì ~ a ~ thứ này thật thần kỳ, sao càng cay càng muốn ăn, ta giống như bị nghiện rồi."
Thần Vận cầm miếng thịt cá trong bát ăn hết, lại gắp một miếng rau xanh có tương ớt bỏ vào trong miệng, ngay sau đó lại là một trận âm thanh xì xà.
Thanh Tuyết nhìn bộ dạng của hắn, ngẩn người có chút xuất thần, hóa ra lão công có thể đáng yêu như thế, đôi môi có chút sưng đỏ, trông rất ngon miệng, rất muốn cắn một cái a, phải làm sao đây.
Một bữa cơm ba người ăn rất lâu, có lẽ đồ ăn cay khiến người ta ăn nhiều hơn, giữa chừng lại thêm không ít món ăn kèm.
Khi ra khỏi nhà ăn đã là chập tối, gió nhẹ thổi chậm, khiến người ta hết sức thoải mái.
Thanh Tuyết kéo cánh tay Thần Vận, hơi ngửa đầu, ánh mắt vừa lúc đối diện với ráng chiều trên thiên không, cảm thán nói: "Đẹp quá, trước đây sao không phát hiện ra những cảnh sắc này."
Trên mặt Thanh Nịnh xuất hiện một vòng say mê: "Có lẽ chúng ta trước đây đều không có thời gian dừng chân quan sát đi."
"Ừ, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian."
Thanh Tuyết kéo thiếu nữ, hai người bèn nhìn nhau cười, trở thành một đạo mỹ cảnh đặc biệt dưới ánh chiều tà.
......
Sáng sớm thứ hai, trên đường phố lại khôi phục vẻ ồn ào náo động thường ngày.
Thần Vận mang theo vẻ bối rối nhìn giao lộ hỗn loạn phía trước, quả nhiên đi làm là phiền toái nhất.
Nghe nói thứ hai là ngày oán khí của dân làm thuê nặng nhất, nhưng nhìn thấy hai người trong văn phòng, Thần Vận cảm thấy câu nói này nên sửa lại một chút.
Dư Kiều và Lâm Phán Hạ mới là những người có oán khí nặng nhất, quầng thâm mắt cùng ánh mắt ai oán của bọn hắn đủ để chứng minh tâm tình bây giờ.
"Lão bản, điện thoại hôm qua của anh..."
Bên ngoài, một trận ồn ào đã cắt đứt lời nói của Lâm Phán Hạ, sau đó cửa ban công bị nhẹ nhàng đẩy ra, Thanh Tuyết dò xét nhìn thấy hai người xong, mang theo mấy túi đồ đi vào.
"Dư Kiều, Lâm Phán Hạ, ta còn đang tìm hai người, đây là bữa sáng và trà sữa, hôm qua các ngươi vất vả, Thần tổng cố ý dặn dò ta đi mua những thứ này, ăn cơm trước đi, có chuyện gì lát nữa nói."
Thanh Tuyết đem đồ trong tay bày lên bàn, nhiệt tình gọi bọn hắn.
Thần Vận xem xét, chà, chủng loại đầy đủ hết, đây là mua toàn bộ đồ ăn sáng ở dưới lầu rồi.
Dư Kiều và Lâm Phán Hạ liếc nhau, những lời muốn nói đều nghẹn ở miệng, lại bị bọn hắn nuốt trở vào.
Lão bản nương tự mình mua bữa sáng, loại chuyện này rất hiếm thấy, hai người ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh.
"Hai phần này là ta buổi sáng làm riêng cho các ngươi, nhân viên khác không có đâu, mau nếm thử xem có ngon không? Có chuyện gì ăn xong rồi nói."
Thanh Tuyết đem hai hộp đồ tinh xảo lần lượt đặt vào trong tay bọn hắn, phối hợp với biểu lộ ôn nhu, hai người trong nháy mắt cảm thấy mệt nhọc những ngày qua dường như cũng không có gì.
Nếu như nói vừa rồi là thụ sủng nhược kinh, hiện tại chính là cảm động, lão bản nương tự mình làm bữa sáng, phần đãi ngộ này thực sự là độc nhất vô nhị.
Luận về khoản thu mua lòng người, Thanh Tuyết đã là tiêu chuẩn cấp Đại Sư, nàng đã có thể nghĩ tới hôm nay oán khí của hai người sẽ nặng bao nhiêu, cho nên mua bữa sáng cho toàn công ty, lại cố ý làm riêng một phần cho hai người.
Loại chuyện này vừa không tốn bao nhiêu tiền, còn có thể giúp lão công giải vây, Thanh Tuyết làm vô cùng dụng tâm.
Thần Vận nhìn thấy trong mắt hai người toát ra vẻ cảm động, len lén giơ ngón tay cái lên với Thanh Tuyết.
Giải quyết!
Hắn như có điều suy nghĩ, nhìn thân ảnh xinh đẹp đi ra ngoài, xem ra lão bà này có tiềm chất quản lý công ty, có thể bồi dưỡng một chút.
Có tiền hay không không quan trọng, ngẫm lại series dưỡng thành nữ tổng giám đốc bá đạo, vẫn là rất hưng phấn.
Một giờ sau đó, bầu không khí trong văn phòng vô cùng hòa hợp.
Mỗi lần hai người muốn nói chút trách cứ, nhìn bữa sáng trong tay liền không có cách nào mở miệng.
Thần Vận trộm nhìn biểu lộ phiền muộn của bọn hắn, cố nén không bật cười, dù sao phải gìn giữ uy nghiêm của lão bản.
Thông qua mấy ngày nay tiếp xúc, kỳ thật ba người càng giống là bằng hữu, Thần Vận vốn không có gì là ra vẻ ta đây, cả ngày cùng nhân viên cười nói, mà lại tan tầm rất tích cực, rất dễ dàng hòa mình cùng bọn hắn.
Chờ bọn hắn báo cáo xong công việc, ra khỏi văn phòng, Thần Vận đi theo phía sau, sang phòng làm việc sát vách.
"Lão bà, chuẩn bị báo cáo với nàng, ta hẹn Đường Vận gặp mặt, lát nữa nhớ gọi điện thoại cho ta."
"A?" Thanh Tuyết tỏ vẻ mặt sợ hãi: "Còn muốn giống như lần trước sao?"
"Nàng tốt nhất là hung dữ một chút."
Thanh Tuyết lập tức lắc đầu cự tuyệt, lần trước đã dốc hết toàn bộ dũng khí, còn muốn hung dữ một chút, điều này quá khó.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, trong lòng Thần Vận nóng như lửa đốt, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn lên.
"Nhất định phải gọi điện thoại, không thì lão công của nàng có thể sẽ bị nữ nhân khác túm đi."
Nghe thấy lời nói mang tính uy h·iếp như vậy, Thanh Tuyết nắm chặt nắm tay nhỏ vung vẩy một chút trong không trung, thề son sắt nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Chờ Thần Vận rời đi, khuôn mặt nhỏ kiên nghị của nàng lập tức xụ xuống.
"Cái này còn phải hung dữ thế nào đây, khó quá, hay là lên mạng tra hướng dẫn đi."
Thanh Tuyết rầu rĩ cầm điện thoại di động lên.
(PS: Rất nhiều độc giả đại khái có thể đã thấy, bởi vì một chút lý do bất khả kháng, quyển sách rơi vào trạng thái dị thường, bất quá độc giả cứ yên tâm, thêm giá sách có thể tiếp tục xem, trong thời gian này, mặc dù không có độc giả mới nhìn thấy quyển sách này, nhưng vì những độc giả cũ này, ta sẽ không quỵt chương, cố gắng mỗi ngày đúng giờ cập nhật hai chương.
Haiz, lần này là thật sự cầu khen ngợi năm sao và khen thưởng lễ vật, chỉ dựa vào sự ủng hộ của các ngươi, mọi người cũng có thể nhấn theo dõi, có thể dễ dàng tìm thấy ta hơn, đủ số lượng fan hâm mộ là có thể mở nhóm, tiểu đệ ở đây bái tạ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận