Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 76: Hai tỷ muội mật ngữ

**Chương 76: Mật ngữ của hai tỷ muội**
Thần Vận đưa nửa cốc trà sữa còn lại cho Thần Hàn Lâm, có chút thẹn thùng nói: "Đại ca, cốc trà sữa này là mua cho huynh, huynh nếm thử xem?"
Sắc mặt tiểu lão đầu vốn đã không tốt, sau khi nghe xong câu này, trán nổi rõ ba đường hắc tuyến.
"Ngươi mang thứ này đến hiếu kính đại ca ngươi?"
Thanh Tuyết kéo Thần Vận lại, nhỏ giọng nói: "Muội đã nói với cha chuyện ăn hải sản rồi, cha sợ dạ dày không chịu được nên mới không đi, hẳn là vì chuyện khác mà tức giận."
Thần Vận nghe xong không phải vì đói, lập tức thu lại nửa cốc trà sữa kia, ngậm ống hút vào miệng, nghênh ngang ngồi xuống ghế sô pha.
"Ta nói tiểu lão đầu, ông ở đây diễn kịch với ta đấy à? Có phải muốn tìm lý do đánh ta một trận không?"
Thần Hàn Lâm mặt không biểu cảm nhìn Thần Vận, mấy lần muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào, cuối cùng nắm lấy lỗ tai Thần Vận lôi dậy.
"Tiểu tử, ngươi theo ta ra đây."
"Ai, chậm một chút, tai sắp rớt rồi, ta nói ông tiểu lão đầu này sao không giảng võ đức, đánh lén ta có phải không?"
Thanh Tuyết nhìn hai cha con đi ra ngoài, cười lắc đầu, nàng đại khái đã đoán được nguyên nhân Thần Hàn Lâm tức giận, đoán chừng lão công lại phải giải thích một phen.
Quay đầu nhìn về phía Thanh Nịnh, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Đừng ôm con chuột Đại Hoàng và cá heo nhỏ kia nữa, có muốn cùng tỷ tắm rửa không?"
Thanh Nịnh lập tức gật đầu: "Tỷ phải giúp muội kỳ lưng."
Thanh Tuyết cưng chiều kéo nàng: "Ân, không chỉ giúp muội kỳ lưng, còn phải giúp muội kiểm tra thân thể."
Nhìn tỷ tỷ cười không có ý tốt, Thanh Nịnh đưa tay lập tức phản kích: "Muội muốn kiểm tra cho tỷ trước."
"Ha ha...... Còn dám đánh lén tỷ."
Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh đùa giỡn của hai tỷ muội, vô cùng ấm áp.
Thần Vận xoa lỗ tai hơi đỏ lên, trả thù tính lấy ra một gói trà, đổ hết vào ấm trà, khiến tiểu lão đầu đau lòng không thôi.
"Ai, ai lại uống trà như ngươi, chừa chút cho ta."
"Ai chọc giận ông thành ra như vậy?" Thần Vận rót nước nóng vào ấm trà, căn bản không cho hắn cơ hội lấy trà ra.
Thần Hàn Lâm nhìn lá trà nổi lên, trừng mắt nói: "Có phải ngươi đã thuê phòng với Đường Vận rồi không?"
"A? Tin tức linh thông vậy, Thanh Tuyết nói cho ông?"
Tiểu lão đầu sắc mặt nặng nề: "Ngươi không cần biết ta làm sao biết được, có phải ngươi lại bị......"
"Ta để Thanh Tuyết nói cho ông." Thần Vận uống một ngụm nước trà, thỏa mãn dựa vào ghế sô pha, quay đầu nhìn tiểu lão đầu trợn mắt há hốc mồm.
Không sai, chính là biểu cảm này, ha ha, cho ông cả ngày bày trò khoe mẽ trước mặt ta, cuối cùng cũng để ta nắm được cơ hội.
Thần Vận tiếp tục nói: "Người một nhà không nên có bí mật, cho nên ta để Thanh Tuyết sớm nói cho ông, ta cũng không muốn một ngày nào đó ông biết chuyện này từ miệng người khác, để ông hiểu lầm."
Sau đó, hắn đem chuyện phát sinh cùng Đường Vận ở nhà khách nói hết cho Thần Hàn Lâm.
Sau khi nghe xong, tiểu lão đầu thở dài một hơi, trên mặt lại xuất hiện nụ cười quen thuộc, đoạt lấy chén trà trong tay Thần Vận uống một hơi cạn sạch.
"Ha ha, thoải mái, ta đã nói rồi, lão đệ này của ta tuyệt đối đáng tin cậy, không thể lại bị nữ nhân kia lừa gạt."
Thần Vận bất mãn rót thêm một chén trà: "Ta nói đại ca, công phu trở mặt này của ông học từ vị xuyên kịch sư phó nào vậy, vừa rồi đâu có như vậy."
"Không cần để ý những chi tiết đó, theo như lời ngươi vừa nói, Đường Vận đã tin tưởng tính chân thực của chuyện này, bất quá kế hoạch của ngươi có chút lỗ hổng, nghe ta nói, sau này ngươi làm như vậy......"
Nghe Thần Hàn Lâm nói xong, Thần Vận không ngừng gật đầu, tiểu lão đầu này quả nhiên có tài, làm việc kín kẽ, suy nghĩ vấn đề ở nhiều góc độ toàn diện hơn mình.
Chính sự nói xong, Thần Hàn Lâm lấy ra cờ tướng: "Chơi hai ván?"
"Đến đây, nói trước, thua không được giận đó nha."
Tiểu lão đầu liếc hắn một cái: "Thua? Nghĩ gì vậy? Ta chinh chiến sa trường ở khu dưới lầu, chưa từng bại trận, lại thua bởi ngươi?"
Thần Vận bày xong cờ tướng, vừa cười vừa nói: "Cái này khó nói, đến đây, so tài xem thực lực."
2 phút sau, Thần Vận nhíu mày nhìn bàn cờ, trầm ngâm suy nghĩ.
Thua?
Lợi hại vậy sao?
Thậm chí có loại ảo giác, tiểu lão đầu này gian lận, đi một bước nhìn mười bước sao? Mình chuẩn bị thế nào cũng bị phong tỏa kín kẽ, căn bản không có cách nào chơi.
Thần Hàn Lâm vuốt râu, ra vẻ cao nhân: "Tiểu tử, ngươi vẫn còn non lắm, về nhà luyện tập thêm đi, nói không chừng hai năm nữa có thể đuổi kịp trình độ Ngô lão nhị sát vách."
Nghe xong lời này, mặt Thần Vận đen lại, tiểu lão đầu này nói chuyện quá ác, mắng người mà không cần dùng từ ngữ thô tục, Ngô lão nhị kia là người bị tắc mạch máu não, đừng nói chơi cờ tướng, nói chuyện còn khó khăn.
Ông đã muốn như thế, thì đừng trách ta không làm người nữa.
Thần Vận lại bày xong cờ tướng: "Vừa rồi ta nhường ông, lần này ta phải nghiêm túc."
"Hừ! Nghiêm túc? Thôi đi, trình độ của ngươi có vứt não ta đi ta vẫn thắng được."
Lúc này, Thần Vận lặng lẽ lấy điện thoại di động ra.
Mấy phút sau, Thần Hàn Lâm nhíu mày nhìn bàn cờ, trầm ngâm suy nghĩ.
"Đại ca, đi trước đây, ông cứ từ từ nghiên cứu, chờ trình độ của ông khá hơn Ngô lão nhị, hai ta lại chơi."
Thần Vận bưng ấm trà, đứng dậy đi tới cửa, cảm thấy thiếu một chút gì đó, lại trở lại cầm gói trà, lúc này mới đi ra ngoài.
Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của tiểu lão đầu, Thần Vận mặt mày đắc ý.
Nói đùa, ông có lợi hại hơn nữa, còn có thể lợi hại hơn phần mềm của đặc cấp cờ tướng đại sư sao?
Vì thắng Thần Hàn Lâm, Thần Vận đã hao tâm tổn trí, cố ý bỏ ra 8 đồng mua cái hội viên, mở khóa tất cả các tàn phổ của cờ tướng.
Vừa hát vừa về nhà, nhìn phòng khách và phòng bếp đều không có ai, khi hắn còn đang hiếu kỳ, đột nhiên nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng hai tỷ muội.
Ân? Thanh Nịnh sao cũng ở phòng ngủ, hai tỷ muội này đang thương lượng cái gì?
Lòng hiếu kỳ thôi thúc, hắn chậm rãi mở cửa phòng, không thấy bóng dáng hai tỷ muội.
Lúc này, trong phòng tắm truyền đến một trận trò chuyện.
"Tỷ, quy mô của tỷ sao lớn vậy?"
"Cái này có gì đáng ngưỡng mộ, tỷ ở tuổi của muội còn không bằng muội, sau này muội có lão công là tốt rồi."
Thanh Nịnh không hiểu ra sao: "A? Vì sao?"
"Chuyện này nói thế nào...... Ai? Không nên động thủ, ha ha ha...... Tiểu nha đầu, còn dám đánh lén tỷ."
Kèm theo tiếng cầu xin tha thứ của Thanh Nịnh.
"Tỷ, muội sai rồi, a...... Ha ha ha."
"Hắc hắc! Nhiều tóc như vậy, không nghĩ tới...... Sau này ai cưới muội về nhà, đoán chừng muốn tinh tận mà c·h·ế·t."
Thần Vận nghe đến đó, ngụm nước trà trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài, mặt đỏ bừng, đây đều là lời nói gì vậy, may mà ta nghe không hiểu.
Hắn vội vàng quay người đi ra ngoài.
Thanh Tuyết nói không lẽ là thật?
Hắn vội vàng lắc đầu, để xua tan tạp niệm, trong lòng bắt đầu đọc thuộc lòng “xuất sư biểu”.
"Chít chít lại chít chít, Mộc Lan đang dệt vải, không nghe thấy......"
Ân, hẳn là thật.
Chậc chậc!
Thiếu nữ dường như sắp biến thành yêu nghiệt ăn thịt người.
Thần Vận tiếp tục đọc thuộc "xuất sư biểu".
Bạn cần đăng nhập để bình luận