Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 533: Tôn thờ

**Chương 533: Tôn thờ**
Sở Sơn nhìn tiểu sư muội dưới lầu, cũng không biết nói gì.
Ngược lại khiêm tốn một chút a, sợ người khác không biết thân phận của ngươi sao?
Lúc trước Thần Vận hỏi Ninh Tình Họa về gia đình, hắn đều không dám nói.
Chuyện này sư phụ đã dặn dò không biết bao nhiêu lần, để đảm bảo an toàn cho tiểu sư muội, thân phận của nàng không thể nói cho ai biết.
Kết quả nàng bây giờ lại tự mình công khai.
Sở Tân Văn vội vàng để những người xung quanh giải tán, đem hai chiếc xe dừng ở trong gara, Thẩm Khê Nguyệt lôi kéo Ninh Tình Họa vào biệt thự.
"Tiểu sư thúc, ngươi như vậy quá phô trương rồi."
Ninh Tình Họa ngược lại đầy vẻ không để ý: "Ở đây phần lớn đều là người một nhà, không có việc gì."
Sở Tân Văn đi tới nói: "Vậy cũng không được a, sư gia đã nói, ngươi quên rồi sao, hắn..."
"Ai nha, tiểu lão đầu thì biết cái gì, xe không cần thì ta lái đi."
Sở Tân Văn sửng sốt một chút.
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bọn hắn sẽ không đoán được thân phận của ngươi đâu."
Một số thời khắc vẫn là phải nhìn rõ tình thế trước mắt, nếu không rất có thể sẽ bị đánh.
Ninh Tình Họa nhìn thấy Thanh Nịnh đang bận rộn ở phía xa, lập tức cười duyên chạy tới.
"Ngươi khi nào thì đến vậy, Thanh Tuyết đâu?"
"Nàng hẳn là đang ở trên lầu trông trẻ con đi."
"Dĩ An và Tầm Du cũng tới rồi sao, mau đưa ta đi xem."
Nàng lôi kéo Thanh Nịnh hăm hở chạy lên lầu.
Thẩm Khê Nguyệt nhìn bóng lưng của hai người, nhỏ giọng nói: "Ta cũng đi lên lầu với các nàng."
Sở Tân Văn lôi kéo tay nàng, lưu luyến không rời nói: "Tiểu sư tỷ, vậy nàng không ở lại cùng ta sao?"
Nàng vội vàng tránh ra, ngượng ngùng nói: "Ai nha, còn có người đang nhìn kìa... Mai lại cùng ngươi."
Sau khi nói xong, quay người chạy lên lầu.
Sở Tân Văn nghĩ đến ngày mai liền có thể động phòng, trong lòng một mảnh lửa nóng.
Tiểu sư tỷ cuối cùng vẫn là tiểu sư tỷ kia, kéo tay nàng một chút liền có thể đỏ mặt cả buổi.
Thần Vận từ trong biệt thự đi ra, lúc này đã là đêm khuya, hai đứa nhỏ đã nằm trong xe nôi ngủ say.
Thẩm Khê Nguyệt sợ hai đứa nhỏ bị cảm lạnh, cố ý cầm một cái chăn đắp lên trên.
Sở Tân Văn nhìn gia đình năm người vào biệt thự xong, quay người đưa Thẩm Khê Nguyệt về nhà.
Tập tục lưu lại từ thế hệ trước vẫn là phải tuân thủ.
Thần Vận đem hai đứa nhỏ ôm vào trong phòng ngủ, Vương di vẫn chưa ngủ, đang chờ bọn hắn trở về.
"Ngươi mau đi đi, giao bọn chúng cho ta là được, ngủ đáng yêu quá."
Thu xếp ổn thỏa cho hai đứa bé, Thần Vận quay người ra khỏi phòng ngủ.
Hai tỷ muội đang chọn quần áo để mặc vào ngày mai khi tham gia hôn lễ.
"Tỷ, tỷ mặc bộ này đi, trông rất đẹp."
"Không muốn đâu, vẫn là mặc đơn giản một chút đi."
Thần Vận từ bên ngoài đi vào cười nói: "Không sai a, nếu các ngươi mặc quá đẹp, đoán chừng sẽ không có ai nhìn cô dâu nữa."
"Vậy ngược lại không đến mức."
"Không đến mức? Tuyệt đối sẽ như vậy."
Hai người này thật sự là không hiểu rõ về giá trị nhan sắc của mình rồi.
Thần Vận từ trong tủ quần áo lấy ra quần jean và áo sơ mi, ướm thử lên người Thanh Tuyết.
"Ân, bộ này không sai biệt lắm, tốt nhất là đội thêm mũ gì đó."
"Tốt a, vậy bộ này đi, lão công đã nói thì khẳng định là đúng." Thanh Tuyết cười nhận lấy.
"Ta a ta a." Thanh Nịnh nhìn Thần Vận giơ tay.
"Ngươi..."
Thần Vận tìm trong tủ treo quần áo một bộ đồ tương tự như của Thanh Tuyết.
"Bộ này cũng không tệ."
"Có cần đội mũ không?" Thanh Nịnh chăm chú hỏi, hiển nhiên là triệt để tuân theo nguyên tắc nghe lời.
Thanh Tuyết cầm một cái mũ đội lên đầu muội muội.
"Vậy cái này đi, rất đẹp."
Sau đó quay đầu lại nói với Thần Vận: "Thẩm Khê Nguyệt nói với ta, khoảng thời gian này nàng muốn ở bên cạnh ta, ta không dám đáp ứng, không biết có ý gì."
Thần Vận cười lắc đầu: "Hai người này thật đúng là..."
Hắn đem cuộc đối thoại với Sở Sơn nói lại cho Thanh Tuyết nghe.
Thanh Nịnh chớp chớp mắt, không hiểu hỏi: "Vẫn là không hiểu lắm, Sở Tân Văn không muốn trở nên giàu có hơn sao?"
Thần Vận giải thích: "Chuyện này không còn liên quan quá nhiều đến tiền bạc, ta hỏi ngươi, ngươi nói Lưu Bị khi ủy thác ở Bạch Đế Thành, thật sự chuẩn bị giao phó binh quyền sao?"
Đối với những thứ liên quan đến lịch sử Tam Quốc, Thanh Nịnh biết rất ít.
"Không biết, hẳn là chuẩn bị đi, dù sao chuyện này dính đến việc Lưu Thiện có thể kế thừa vị trí của hắn hay không."
Thần Vận lắc đầu.
"Kỳ thật chuyện này mỗi người có một cách nhìn khác nhau, ta lý giải, trọng điểm không phải là có chuẩn bị hay không."
"Lúc đó Lưu Bị hoàn toàn là trong trạng thái tứ bề thọ địch, vào thời khắc hấp hối, quả thực là chỉ còn thoi thóp, chờ đợi Gia Cát Lượng."
"Muốn để hắn nể tình cảm nhiều năm, kéo huynh đệ một phen, chỉ cần có thể trông coi cơ nghiệp đã vất vả đánh xuống nhiều năm, đổi sang họ Gia Cát cũng được."
Thanh Nịnh nửa hiểu nửa không gật đầu: "Tình nghĩa?"
Thần Vận vỗ tay: "Không sai, từ này bất kể ở niên đại nào đều rất đáng ngưỡng mộ."
"Có người xem từ này như một đống phân chó, có người lại tôn thờ nó."
Sáng sớm hôm sau, khi chân trời còn chưa xuất hiện ánh rạng đông, Thần Vận đã bò ra khỏi giường.
Thanh Tuyết mở mắt ra, mơ màng hỏi: "Ngươi cứ vậy mà đi qua sao?"
"Ân, qua đó nhìn một chút, có chút không yên lòng."
"Ngươi đi đi, ta đi làm cơm, lát nữa để Sở Tân Văn tới ăn chút, hôm nay phải bận rộn đến xế chiều."
Thần Vận đáp một tiếng, đắp kín chăn cho Thanh Nịnh, chậm rãi xuống giường.
Sau khi mặc quần áo tử tế, ra khỏi cửa.
Ven đường đã có người cầm giấy đỏ ép lên nắp giếng.
Loại tập tục này đều là lưu truyền từ thế hệ trước.
Chào hỏi mấy người, Thần Vận đi vào biệt thự.
Thợ trang điểm đang chỉnh lý kiểu tóc cho Sở Tân Văn.
Vỗ vỗ vai hắn hỏi: "Hồi hộp sao?"
"A! Kết hôn, loại chuyện nhỏ nhặt này có gì mà phải hồi hộp."
Thợ trang điểm bĩu môi nói: "Ngươi đừng run, kiểu tóc sắp thành hình chữ S rồi."
Sở Tân Văn lập tức im lặng, không thể để ta làm ra vẻ một chút sao?
Hắn đành phải dùng hai tay nắm chặt tay vịn, để cho bản thân run rẩy có quy luật một chút.
"Ha ha, ngươi cứ tiếp tục mạnh miệng, thu thập xong thì qua đối diện ăn cơm, tẩu tử ngươi đã làm xong rồi."
Sau đó hắn chạy lên lầu, kiểm tra lại bố trí phòng cưới, phát hiện không có gì bỏ sót, lúc này mới yên tâm.
Hơn sáu giờ, Sở Tân Văn ngồi trước bàn ăn, tay cầm đũa vẫn run rẩy không ngừng.
Hắn cũng không có nhẫn nhịn, đi lên liền tự vả hai cái.
Miệng mắng: "Để cho cái thứ mất mặt xấu hổ này run rẩy không ngừng."
Thanh Tuyết che miệng cười duyên, nàng ngược lại có thể hiểu được cảm xúc của Sở Tân Văn.
Lần đầu tiên kết hôn, có thể không kích động sao?
Huống chi còn là tiểu sư tỷ mà hắn nhớ thương gần 20 năm, việc này đặt trên người ai cũng có thể như vậy đi.
Nàng lén nhìn vẻ mặt tươi cười của Thần Vận.
Trong lòng suy nghĩ, hắn lúc kết hôn với mình là dáng vẻ gì nhỉ?
Cùng ngày...
Nghĩ tới đây, Thanh Tuyết khẽ nhíu mày.
Cùng ngày là như thế nào?
Vì sao đoạn ký ức hẳn là phải ghi nhớ cả đời này, giống như đột nhiên đều lãng quên rồi.
Thậm chí không nhớ nổi trang phục vào ngày kết hôn, mỗi khuôn mặt tân khách có mặt đều mơ hồ.
Chẳng lẽ là ký ức xuất hiện sai lầm, hay là thời gian quá lâu nên mới biến thành như vậy.
Thực sự quá kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận